Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1326: Sôi trào

Chương 1326: Sôi trào
Ánh mắt Ngư Tự Khánh trở nên ác nghiệt, trực tiếp đưa tay ra cào một phát!
Khương Vọng đang đạp nát mây xanh vội vàng rút lui đột ngột xoay người một cái!
Dù phản ứng nhanh nhưng bụng hắn vẫn truyền đến cơn đau nhức.
Ba vết thương cực sâu đang chảy máu ồ ạt. Khương Vọng tiện tay nhấn một cái cưỡng ép máu ngừng chảy lại. Nhưng trong lòng hắn biết nếu lúc nãy chậm một tí thì chỉ sợ toàn bộ bụng đều đã bị cào đứt!
Không ngờ thủ đoạn thần thông của Ngư Tự Khánh lại kinh khủng như thế.
Đau đớn kịch liệt cũng không ảnh hưởng đến sự nhạy bén của Khương Vọng, hắn vừa duy trì tốc độ thật nhanh, vừa trở tay ấn xuống một cái Bát âm Phần Hải.
Sóng lửa và âm triều cuồn cuộn đã giúp hắn che lấp tấm mắt của kẻ địch trong thời gian ngắn.
Sau đó hắn cũng mặc kệ phù triện có tác dụng gì, chỉ liên tiếp vứt phù triển ra phía sau, từng cái từng cái liên tiếp nổ tung ở phía sau.
Sau khi chui ra khỏi bức tường máu thịt, Ngư Tự Khánh trực tiếp lay động thân thể, hiển hoa ra nguyên hình Hải chủ Ưng Hải Quỷ Diện. Đây là những giây phút cuối cùng, là thời điểm dốc toàn lực đi săn!
Gần như là mới dịch chuyển thân thể một cái mà đã bay đến phía sau Khương Vọng, nhưng cũng vừa lúc rơi vào trong sóng lửa và âm triều vô biên.
Quanh người gã phun trào ra hắc triều, khiến sóng biển và âm triều tách ra.
Dùng sự tiêu hao kịch liệt để mạnh mẽ chống đỡ qua cái môn đạo thuật có uy lực cực mạnh này, nhưng tiếp theo lại bị một chiếc rồi lại một chiếc phù triện bay tới mặt, pháp thuật mãnh liệt xông tới gần như khiến gã bị mù nhất thời!
"Ngươi trốn không thoát đâu!
Trong tiếng nổ vang kịch liệt, giọng nói hung ác tàn độc của Ngư Tự Khánh truyền đi vô cùng xa.
Đương nhiên Khương Vọng biết hiện tại bản thân đã không trốn thoát được nữa.
Vào lúc Nặc Y bị phá, hắn cũng đã thất bại. Dưới sự lục soát của nhiều cường giả Hải tộc như vậy, một khi mất đi năng lực ẩn nấp thì chẳng khác nào dê đợi làm thịt. Mà giây phút Ngư Tự Khánh trốn ở bức tường máu thịt trước Giới Hà rồi chui ra, thì đã hoàn toàn giết chết hy vọng cuối cùng của hắn.
Hắn không thể xông qua Giới Hà, cũng không thể ẩn giấu tung tích, cũng không chạy được quá xa. Giờ phút này, lít nha lít nhít Hải tộc đã vọt tới từ bốn phương tám hướng. Ngư Tự Khánh hay thậm chí là Thủy Ưng Vanh cũng đều có tốc độ nhanh hơn hắn.
Hắn đã thua trận này.
Ngư Tự Khánh biết, mà Khương Vọng cũng biết.
Bất kỳ một người nào có thần trí tỉnh táo cũng đều thấy rõ sự thật này.
Nhưng hắn sẽ không ngồi chờ chết!
Dù cho chỉ có thể sống thêm một giây, thì hắn cũng phải vì một giây này mà trả giá toàn bộ sự nỗ lực, vì một giây này mà phấn khởi đấu tranh!
Hắn từ thành Phong Lâm một đường đi tới ngày hôm nay, khổ cực và gian nan như vậy mới đi tới được ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là vì trước khi chết nói một câu ta chấp nhận!
Không, hắn vĩnh viễn sẽ không chờ chết.
Hăng hái chiến đấu đến giây phút cuối cùng mới là hắn, tài danh Khương Vọng!
Nhờ có Bình Bộ Thanh Vân mà trong nháy mắt Khương Vọng đã trốn ra xa.
Bởi vì sự hỗn loạn phương hướng của Mê Giới cùng với một đống phù triện oanh tạc, đã khiến cho Ngư Tự Khánh mất đi phương hướng trong nháy mắt.
Gã cấp tốc đè nén tâm trạng phẫn nộ, bình tĩnh điều động đại quân.
Chạy trốn được một lúc cũng không quan trọng lắm, bởi vì tấm "lưới" kia vẫn còn đó, chỉ cần điều chỉnh một tí là có thể giăng lưới thêm một lần nữa. Mà lần này, đối thủ đã không còn chỗ để ấn thân!
"Thủy Ưng Vanh!" Ngư Tự Khánh chỉ về một hướng: "Ngươi đi về bên này, bất kể hao tổn gì cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, một khi có phát hiện thì lập tức báo ngay.
Trong lúc giăng lưới một lần nữa, gã cũng tìm ra hai phương hướng có khả năng nhất, một cái để Thủy Ưng Vanh đuổi theo, còn một cái thì bản thân tự đuổi theo.
Một tấm lưới lớn được bày bố nghiêm mật như vậy, lại có gã và Thủy Ưng Vanh là hai cường giả có tốc độ nhanh hơn Khương Vọng ở đây, thì việc bắt giữ Khương Vọng tuyệt không phải chuyện khó.
Thắng bại đã được định ra vào lúc Khương Vọng thoát khỏi trạng thái ẩn thân mà rút kiếm đâm bức tường máu thịt!
Sự việc cũng thực sự giống như suy nghĩ của Ngư Tự Khánh.
Bên này Khương Vọng dùng hết tất cả số phù triện còn lại trong suốt quá trình chạy, vất vả lắm mới thoát khỏi vùng phụ cận Giới Hà, nhưng chưa kịp dừng lại một giây nào thì đã đụng phải một đội Hải tộc ở đối diện.
Lần này Khương Vọng đã không cần ẩn nấp, mà trực tiếp tiến lên giết sạch sành sanh đội Hải tộc này.
Đội Hải tộc này lấy Hải tộc cấp Chiến Tướng làm chủ, Chiến Tốt làm phụ, đối với Khương Vọng thì hoàn toàn không phải trở ngại.
Nhưng trong nháy mắt khi đội Hải tộc này nhìn thấy hắn thì cũng đồng nghĩa, tấm lưới được giăng để bắt hắn cũng đã được kích hoạt lần nữa!
Ngư Tự Khánh lại nắm giữ được vị trí của Khương Vọng lần nữa, mà lấy tộc độ của gã thì rất nhanh là có thể đuổi kịp đến đây!
Nếu có người có thể quan sát toàn cục, thì có thể nhìn thấy bên trong một khu vực cực lớn ở phía trước Giới Hà, lấy Khương Vọng làm trung tâm, đang có vô số chiến sĩ Hải tộc điên cuồng tụ lại.
Nếu như nói đây là một tấm lưới đánh cá, thì mắt lưới đã nhỏ đến mức một con ruồi cũng không bay qua được!
Khương Vọng hoàn toàn không cần quan sát, cũng có thể biết tình cảnh hiện tại của mình.
Đây thật sự là giây phút chật vật cực hạn, lấy tâm tính của hắn cũng không tìm thấy bất cứ hy vọng nào. Hắn lục soát hết tất cả các khả năng nhưng cũng không tìm thấy thời cơ thắng lợi nào.
Tương đương với việc một thân một mình chống lại quân đội của một tòa hải sào, đây vốn là việc bất khả thi rồi. Thậm chí hắn còn không phải là đối thủ của Ngư Tự Khánh, càng không nói đến việc Ngư Tự Khánh có nhiều thuộc hạ như vậy!
Khương Vọng nắm chặt trường kiếm trong tay, mim môi không nói gì.
Thoát thân đã là chuyện viển vông không thể, nhưng ở giây phút như thế này, vẫn có thể làm một chuyện...
Còn thiếu năm mươi bảy tên.
Hắn vẫn không quên chuyện này.
Còn thiếu năm mươi bảy tên Hải tộc cấp Thống Soái là có thể hoàn thành rửa tội.
Nếu như nói lần này tử vong chính là kết quả đã định sẵn, thì xem xem hắn có thể hoàn thành rửa tội trước khi chết hay không đi!
Chí ít...
Chí ít cũng hoàn thành hứa hẹn, cứu bằng hữu.
Như vậy thì tranh thủ thời gian trước khi Ngư Tự Khánh đuổi tới, cố gắng giết nhiều kẻ địch nhất cơ thể.
Thiếu niên này lật ngược trường kiếm lại, tiếp tục đạp mây mà đi.
Trưởng kiếm trong tay lạnh lẽo, trái tim sôi trào sát ý.
Đạo thuật của hắn khoáng đạt hào hùng, kiếm thức của hắn là không thể đỡ, thần thông của hắn không gì không thiêu cháy...
Hắn đã bạo phát ra sát lực lớn nhất, giải phóng toàn bộ sát tính!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad