Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2970 - Có người tên Chử Hiếu Học, bảy năm chưa về (1)



Chương 2970 - Có người tên Chử Hiếu Học, bảy năm chưa về (1)




Chương 2970: Có người tên Chử Hiếu Học, bảy năm chưa về (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng thái độ của bọn họ, hiển nhiên vẫn còn non.
Bởi vì khi Trương Thúy Hoa tiều tụy, khuôn mặt đầy bụi đất vừa tiến vào trong trấn sảnh, vị quân công Hầu gia danh chấn thiên hạ kia vậy mà chủ động rời ghế, trước một bước ra đón!
"Thúy Hoa đại tỷ!"
Mặc dù trong lòng cũng thầm đoán được một hai, nhưng khi chính tai nghe được một tiếng này, trong mắt nhìn thấy người này, Trương Thúy Hoa vẫn sững sốt.
Nàng quả thực không ngờ được.
Cao tầng của đế quốc, đại nhân vật được vạn chúng ngưỡng vọng lại còn nhớ kỹ một câu hứa hẹn của năm đó. Vậy mà lại lấy sự tôn quý của vương hầu thực ấp ba ngàn hộ, đích thân chạy đến trấn Ngõa Diêu. Vậy mà lại gọi nàng một tiếng đại tỷ!
Cho dù là là những nhân vật nhân nghĩa trong thoại bản, trong lòng nhớ tình nghĩa xưa, cũng chỉ là phái thủ hạ đến xử lý, hoặc là đưa lời bảo người ta chiếu cố.
Nhưng người trước mắt này.
Hắn đã là người ở trên trăm tỷ người trong thiên hạ, nên như rồng như phượng, ngồi tại cửu thiên, sao có thể nhớ kỹ người nơi bệ đá như nàng cùng Chử Yêu chứ?
Nên biết, ngay cả người thân của nàng cũng không muốn nhận nàng.
"Thúy Hoa đại tỷ?"
Khương Vọng lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, cười nói: "Sao vậy, mới mấy năm không gặp, đã không nhận ra ta rồi sao? Có cần ta tự giới thiệu lần nữa không?"
Hắn hắng giọng một cái, như lúc mới gặp, chắp tay, lễ phép nói: "Xin hỏi... Ngài là người nhà của Chử Hiếu Học sao?"
Mấy năm trước cũng là người này, cũng là câu nói này.
Khi đó đại nhân vật tôn quý này còn bị mấy người làm công với nàng mắng cho một trận.
Trương Thúy Hoa có thoáng chốc hoảng hốt, nắm chặt tay Chử Yêu: "Đúng là... là chúng ta."
Năm đó, lúc Chử Mật ra đi, Chử Yêu chưa đến hai tuổi.
Năm Chử Mật hi sinh tại Mê Giới, Chử Yêu mới bảy tuổi.
Năm nay cậu bé đã chín tuổi.
Cậu có đôi mắt dài nhỏ giống cha mình, có hơi sợ hãi, lại có chút giảo hoạt đánh giá nam nhân trước mặt.
Những ngày này Chử Yêu rất sợ hãi.
Bởi vì bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà nên cậu cùng mẫu thân đến một phòng nhỏ cũ nát. Nơi đó cản không được gió, ngăn không được mưa. Mẫu thân nói đọc sách quan trọng hơn, cậu cũng không quá quan tâm những chuyện này. Nhưng càng đọc sách, cậu càng phát hiện đọc sách còn vất vả hơn nhặt ngói, tiên sinh còn thích đánh lòng bàn tay. Nếu không phải do mẫu thân đánh người còn đau hơn tiên sinh thì cậu đã sớm không muốn đi học nữa.
Nhưng mà, sau đó thẩm thẩm còn hay dẫn người tới gây sự, mỗi ngày đều mắng chửi không ngớt, rất đáng sợ. Có mấy lần còn muốn đánh cậu.
Nhưng cậu nghĩ đến cha mình là một đại anh hùng nên không khóc.
Mỗi ngày cậu đều giúp mẫu thân làm giày cùng dùi nhỏ, bầu bạn với mẫu thân.
Thẩm thẩm đến mắng chửi người, cậu liền mắng lại. Cậu rất biết mắng, nhất là còn biết học theo Tôn bà tử ở cửa thôn, cái gì mà đẻ không ra trứng, sinh con ra không có lỗ đít, khiến cho thẩm thẩm tức run người...
Thẩm thẩm muốn đánh người, cậu liền la hét báo quan.
Trấn sảnh của trấn Ngõa Diêu là lần đầu tiên cậu đến, nơi này thật lớn, thật khí phái.
Thật ra cậu rất căng thẳng.
Cậu chưa từng thấy nhiều quan binh đến như vậy.
Hơn nữa người nào người nấy đều mặc áo giáp, cầm đao thương.
Tiểu cữu cữu xấu xa kia của cậu cũng quỳ, tiểu cữu nương cũng quỳ. Đám huynh đệ hung hăng kia của tiểu cữu nương cũng đều ỉu xìu quỳ trên đất, ngay cả đình trưởng lúc trước uy phong lẫm liệt bắt người khắp nơi cũng đang quỳ, còn vênh mông, đầu không dám nhấc.
Mà cậu cùng mẫu thân, đều đang đứng.
Cậu còn nhỏ, không hiểu nhiều đến ý nghĩa của hai chữ tôn nghiêm, nhưng trong lòng lại cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Những chuyện này đều là vì người nam nhân trước mắt cậu đây.
Người nam nhân có dáng vẻ thân thiết, trẻ tuổi, đẹp mắt, uy phong này đây.
Ngài ấy... là ai?
"Ta là bạn tốt của cha cháu."
Khương Vọng nở nụ cười với Chử Yêu, sau đó nói với Trương Thúy Hoa: "Lúc trước ta đã từng nói với đại tỷ, nếu đại tỷ cùng Chử Yêu bị uất ức gì thì đến tìm ta. Đại tỷ quên rồi sao? Hay là, tỷ không xem Khương Vọng là bằng hữu?"
Đổng Bỉnh Vinh đứng ở bên cạnh, nhìn đôi mẹ con bẩn thiểu với biểu tình phức tạp. Cả cái trấn sảnh này, bao gồm cả quận trưởng đại nhân, ai dám xem Võ An Hầu là bằng hữu chứ?
Ai dám chứ?
Lúc này ông ta quả thực muốn giết chết Liêu Đại Trang, càng hận không thể cho mình mấy bạt tai. Địa bàn quản lý nhà mình có Chân Thần thế mà ông ta lại không biết tế bái, vốn nên là phúc khí, giờ lại thành sinh tai!
Bởi vì luôn làm việc trong hầm lò nên da của Trương Thúy Hoa không tốt, trên mặt cũng hơi khô nứt, bên ngoài già hơn tuổi thật rất nhiều nhưng ánh mắt của nàng lại rất sạch sẽ.
Nàng nghiêm túc nói với vị đại nhân vật đến từ đế đô trước mắt này: "Còn chưa tới bước đường cùng. Bây giờ, đây đều chỉ là việc nhỏ. Ta còn có thể làm việc được, còn có thể nuôi được con."
Thanh âm của nàng thấp hơn: "Cơ hội mà nam nhân liều mạng mới giành được, ta không dám dùng tùy tiện."
Nếu như nói lúc trước khi Khương Vọng đến trấn Ngõa Diêu gặp Trương Thúy Hoa, Chử Yêu vẫn chỉ là Thanh Dương Trấn Nam, hơn nữa còn mang theo tin tức Chử Hiếu Học đã chết, Trương Thúy Hoa cảm thấy không tin tưởng tương lai, cũng là hợp tình lý.
Nhưng về sau hắn đoạt được khôi thủ Hoàng Hà Hội, cả nước biết đến. Lại lấy quân công phong hầu, khiến kêu thiên hạ đều biết. Nhưng từ đầu đến giờ Trương Thúy Hoa vẫn không để Chử Yêu đến tìm nơi nương tựa, trong lòng nàng chắn chắn có suy nghĩ riêng.
Đây là một nữ tử rất có chính kiến, bằng không thì cũng sẽ không chờ Chử Mật nhiều năm như vậy.
Khương Vọng nguyện ý tôn trọng ý nghĩ của nàng, cho nên bây giờ thấy tình huống thế này, mới đến nhà lần nữa.
"Ta xem Chử Hiếu Học như huynh đệ, vợ con của huynh ấy bị uất ức, bị người làm nhục, đây cũng không phải là việc nhỏ." Hắn nói, nhìn về phía quận trưởng Hầu Nguyên Vị đã sớm đứng dậy đợi ở một bên, thanh âm không nặng: "Đây là đang đánh mặt bản hầu."
Nhưng chữ chữ nặng như trọng chùy!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad