Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3260 - Đây là sự tàn nhẫn nhưng cũng là ôn nhu của một người phụ thân



Chương 3260 - Đây là sự tàn nhẫn nhưng cũng là ôn nhu của một người phụ thân




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không giống với sự tin tưởng gần như là cố chấp của nữ nhi nhà mình, thực ra Diệp Lăng Tiêu cảm thấy Khương Vọng không có khả năng sống sót. Văn Nhân Trầm không cần phải lừa ông mà việc Quân Thần Đại Tề đích thân đánh xuyên qua Sương Phong Cốc, đánh tới thành Nam Thiên cũng không thu hoạch được gì, chỉ tuyên cáo Khương Vọng đã chết.
Nhưng sở dĩ ông vẫn đồng ý dẫn Diệp Thanh Vũ tới đây, còn tán đồng chờ mong viễn vông của nàng, thậm chí còn mang theo Diệp Thanh Vũ lên chiến trường...
Ngoài việc xác nhận tin tức của Khương Vọng ra, phần nhiều cũng là vì giờ phút này.
Diệp Thanh Vũ từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Lăng Tiêu bí địa, sống an nhàn sung sướng, chưa từng chịu gió mưa.
Tiền đề để lấy được thần thông Vân Triện, một là "Vô tâm duyên phận", hai là không được dính nhân quả liên quan đến việc giết người.
Diệp Thanh Vũ đâu chỉ chưa từng giết người?
Trước khi xâm nhập Trì Vân Sơn, đến cả máu nàng còn chưa từng thấy qua.
Khi đó, nàng lặng lẽ chạy ra ngoài lịch luyện, A Sửu cũng âm thầm tùy hành. Lần kinh lịch hữu kinh vô hiểm ở Ngọc Hành phong trong thành Tam Sơn kia, có thể xem như gian khổ trong đời Diệp Thanh Vũ.
Diệp Lăng Tiêu ông ở cấp độ Thần Lâm đã có tư cách được nhìn thấy kiếm của Hướng Phượng Kỳ nên đương nhiên biết làm thế nào để nuôi dưỡng cường giả.
Người gánh vác nhân quả nặng nề, vô số lần hành tẩu bên bờ sinh tử như Khương Vọng đương nhiên có thể thu được trưởng thành rất nhanh.
Nhưng là một người phụ thân, ông đương nhiên không thể để nữ nhi mạo hiểm.
Từ vạn cổ đến nay, đại đa số cường giả đều đi ra từ trong đao phong kiếm ảnh, luyện ra phong mang tại thời khắc sinh tử.
Nhưng những người được gọi là thiên tài trẻ tuổi này, có mấy ai có thể đi đến cuối cùng đây?
Nhảy múa trên lưỡi đao, đi bên bờ vực đương nhiên là con đường của cường giả nhưng những kẻ rớt xuống vực sâu lại càng là vô số kể.
Ông chỉ có thể cân nhắc chu toàn. Ông muốn nữ nhi xuôi gió xuôi nước, an an ổn ổn trưởng thành, cho dù là cần phải gặp nguy hiểm cùng trắc trở thì cũng phải nằm trong phạm vi mà ông có thể khống chế được.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho nữ nhi gặp nguy hiểm.
Lấy sự ma luyện cần thiết cho tu hành mà nói, Diệp Thanh Vũ đã tu tới Ngoại Lâu cảnh, tay cầm thần thông Vân Triện đỉnh cấp, tiên cốt trời sinh đã gần đạo... Là đến lúc nên trực diện sinh tử, nhận biết sinh tử.
Mà không có hoàn cảnh nào tàn khốc hơn chiến trường, sẽ không có thời điểm nào thống khổ hơn việc mất đi tình yêu.
Có Tả Hiêu, Khương Mộng Hùng, Viên Tiên Đình, Chu Ý, Kỳ Quan Ứng mấy Chân Quân, Thiên yêu tham chiến, trận chiến trước thành Nam Thiên này gần như đã đạt đến hạn mức cao nhất của việc ma sát mà hai tộc Nhân, Yêu có khả năng tiếp nhận.
Có lên nữa cũng không còn không gian để gia tăng tiền cược, hiện giờ mở ra một trận huyết chiến giữa hai tộc là điều mà cả hai bên đều không thể tiếp nhận.
Cho nên, nơi đây nhìn như nguy hiểm nhưng kỳ thực lại an toàn.
Dưới tình huống Chân Quân, Thiên yêu kiềm chế lẫn nhau, ông có lòng tin có thể bảo hộ nữ nhi chu toàn.
Ông dẫn Diệp Thanh Vũ lên chiến trường, tán thành sự bướng bỉnh của nàng, nói cho nàng có thể thử tìm kiếm Khương Vọng nhưng không thể để cho Yêu tộc phát giác... Chính là vì dưới tình huống như thế này, nữ nhi ngoan không tranh quyền thế của ông, mới có thể lấy cố gắng lớn nhất để đi tham dự chiến tranh. Mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiêu hóa binh pháp cùng kỹ xảo chiến đấu đã học được trên giấy, mới có thể chân chính nhận biết sinh tử.
Mong mà không được, nhớ mà không thấy đương nhiên là thống khổ. Ở nơi người đã mất, tìm một người không thể trở về đương nhiên là dày vò.
Nhưng ông cũng chỉ yên lặng nhìn xem.
Sau đó, đem tình yêu, sự đau nhức đều phát tiết lên Yêu tộc... Phá thành Nam Thiên!
Đây là sự tàn nhẫn nhưng cũng là ôn nhu của một người phụ thân.
...
Trận chiến tranh ngoài thành Nam Thiên này đều không phải là mong muốn của hai bên tham chiến.
So với những chiến trường hai tộc đối địch kia, chiến trường Võ Nam có quy mô nhỏ hơn rất nhiều.
Thành Võ An cùng thành Nam Thiên giằng co vốn nên là một quá trình dài, hai bên tất sẽ có một trận chiến nhưng sẽ nằm trong một quy mô nhất định.
Trận chiến kia hẳn sẽ là một trận cân nhắc giằng co lâu dài, để hai bên đều có ăn ý nhất định, có thể khống chế được độ chấn động của chiến tranh trong phạm vi mà mình muốn.
Nhưng trong thành Võ An không ngừng tụ tập cường giả các phương, Tả Hiêu cùng Khương Mộng Hùng lại ngang nhiên xuất kích, hoàn toàn thay đổi dự trù chiến tranh.
Ngay từ đầu, trong trận chiến tranh này, Yêu tộc đã rơi vào hạ phong tuyệt đối!
Bởi vì bọn họ vốn chưa từng chuẩn bị cho độ chấn động của chiến tranh đến mức này ở chiến trường này —— ngay cả Khương Mộng Hùng cũng chưa từng có chuẩn bị như vậy, sao bọn họ có thông tin để chuẩn bị được chứ?
Tuy rằng Thiên yêu Kỳ Quan Ứng nhanh chóng chạy đến tham chiến, cứu vãn cho Chu Ý sắp chết nhưng những Chân yêu, quân đội kia lại không thể đến nhanh như vậy được.
Cửa thành Nam Thiên đã bị một mình Diệp Lăng Tiêu đạp phá nhưng đại quân Nhân tộc không đi theo vào thành, mà là dưới sự chỉ huy của Văn Nhân Trầm, trực tiếp tiến hành giảo sát sinh lực Yêu tộc ở ngay ngoài thành.
Yên Lôi quân bị Thiết Lung quân cản lại, quận binh Đại Tề cũng nhận phải sự chống cự quyết liệt.
Nhưng chỉ ba trăm tên Thương Đồ Thần Kỵ, giờ khắc này lại hoành hành trên chiến trường, giống như đao nhọn xen giữa huyết nhục dê bò, những nơi họ đi qua, không ai có thể ngăn cản.
Triệu Nhữ Thành đeo mặt quỷ thanh đồng quả thực là sát thần hàng thế.
Thước Kiều Tiên, Tiểu Vô Tương Niêm Hoa Kiếm Chỉ, Già Lâu La Phá Trận Kiếm Chỉ, Thiên Nhai Vô Mịch Khí Kiếm Thuật... Cửu Kiếp Động Tiên Chỉ!
Mười ngón như hồ điệp xuyên hoa, chiến sĩ Yêu tộc liên tục ngã xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad