Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 799: Giáng lâm

Chương 799: Giáng lâm
Không.
Nắm tay của Vương Di Ngô bỗng run lên một chút.
Bàn tay hắn ta sớm đã bị Khương Vọng dùng một kiếm xỏ xuyên qua lúc nãy, chỉ là dựa vào ý chí đáng sợ mới kiên trì chiến đấu đến lúc này.
Trong cuộc giao chiến đỉnh cao này, một chút sơ hở nhỏ không đáng kể cũng có khả năng trở thành thủ phạm làm tan tác, càng đừng nói là vết thương nghiêm trọng như thế.
Mà chỉ một cái "Run" này.
Sự kết hợp Ý, Lực, Thế hoàn mỹ kia cũng theo đó mả rung chuyển.
Trường Tương Tư phá thế mà lao vào, chém nát nắm đấm của Vương Di Ngô, để lộ ra xương ngón tay trắng hếu, thậm chí đâm xuyên vào một nửa xương ngón tay!
Nếu không phải hắn ta thu tay lại quá nhanh, ngón tay này cũng không giữ được nữa.
Vương Di Ngô cấp tốc thu quyền, trong lúc thu quyền phải lại, quyền trái không hề giữ lại mà đấm ra, lấy công làm thủ, tránh đi sự bám riết không tha của Khương Vọng.
Mà Khương Vọng lại không tránh không né, trường kiếm trong tay đâm thẳng qua.
Dưới thế cục như vậy, hắn nắm chắc khoảng cách rất chính xác, nhất định phải phân ra sinh tử, hắn lấy dũng khí và tự tin lớn lao, không lùi mà lại tiến tới!
Trước khi Vương Di Ngô đấm một quyền tới, mũi kiếm đã "Đâm" đến ngực hắn ta trước một bước.
Nói là "Đâm", mà không phải trực tiếp xỏ xuyên qua, đó là vì mũi kiếm đã bị cản trở.
Trên ngực của Vương Di Ngô có một tấm kính hộ tâm vỡ ra, nhưng cũng chặn được một kích ắt phải chết này. Trên người Vương Di Ngô vẫn còn bảo vật giữ mệnh!
Khương Vọng đã phán đoán sai lầm.
Cái giá phải trả là bị một quyền của Vương Di Ngô đấm bay, hộc máu không ngừng.
Khương Vọng nắm rõ thương thế của bản thân, ngũ tạng lệch vị trí, cái nào cũng có tổn thương ở những mức độ khác nhau, nhưng không đến mức mất mạng.
Đương nhiên quyền trái của Vương Di Ngô cũng cường đại, nhưng vẫn có chênh lệch so với quyền phải quen dùng. Đây cũng là nguyên nhân hắn ta thà mang theo thương thế sử dụng quyền phải. Hơn nữa một quyền vừa rồi vẫn chưa thể dùng hết sức, chiếc kính hộ tâm kia tuy chặn được một kiếm trí mạng, nhưng Vương Di Ngô lại không có khả năng hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của một kiếm này.
Khương Vọng dùng mu bàn tay lau đi máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn Vương Di Ngô lại tự tin thong dong như cũ.
"Để ta nhìn xem, Quân Thần chuẩn bị bao nhiêu thứ tốt giữ mệnh cho ngươi!"
Hắn cố nén thương thế, vì thế lại vọt tới trước lần nữa, hắn cực độ trương dương, một kiếm quấn đây sát khí!
Nhưng biến hóa lại xảy ra lần nữa.
Ngay vào lúc kính hộ tâm kia tan nát, ở một nơi thần bí nào đó, một nam nhân mặc võ phục rộng rãi bỗng mở mắt.
Lúc Khương Vọng đâm kiếm đến.
Ánh sáng chiết xạ ra từ rất nhiều mảnh nhỏ của kính hộ tâm kia bỗng bay lên, ngưng kết thành hư ảnh một hình người cao lớn ở giữa không trung.
Người đó bay lên không đứng trên đỉnh đầu của Vương Di Ngô.
"Là ai, dám giết đồ đệ của Khương Mộng Hùng ta?"
Giọng nói này thực bình thản, cũng không có phẫn nộ hoặc uy nghiêm gì, nếu có thì chỉ là chút nghỉ hoặc. Bởi vì chủ nhân của tiếng nói này thật sự không thể nghĩ ra, ở Tề Quốc, ai có lá gan lớn như vậy!
Nhưng mà tiếng nói này vừa vang lên.
Kiếm của Khương Vọng trì trệ, không tiến thêm được.
Hư ảnh cao lớn này vừa xuất hiện thì chữ "Trảm" trên người Trọng Huyền Thắng đã biến mất, "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh" trực tiếp bị nứt võ!
Toàn bộ Lâm Tri đều chấn động.
Các đại thế gia, cường giả khắp nơi, vô số quan lớn đều sợ hãi rung động.
Là ai kinh động đến Quân Thần Khương Mộng Hùng của Đại Tẻ? !
Hư ảnh hình người thật lớn kia là một nam nhân trung niên, khuôn mặt cũng không thể phải anh tuấn, nhưng có một loại mị lực được thời gian giao cho, mái tóc dài được quấn lên, có một bộ râu ngắn.
Hư ảnh của ông ta hoàn thành ngưng tụ trong thời gian quá ngắn, ngăn cản công kích có khả năng xảy ra, sau đó mở bừng đôi mắt.
Đôi mắt ông ta giống như không trung, mang đến cho người ta cảm giác rộng mở vô tận.
Ông ta đứng trên trời cao quan sát xuống, nhìn thấy Khương Vọng thì cau mày lại một chút, hình như không ngờ kẻ đẩy Vương Di Ngô vào đường cùng chỉ là một thiếu niên như vậy, mà còn là Nội Phủ Cảnh.
Cường đại như ông ta, tất nhiên cũng lập tức chú ý tới thương thế của Vương Di Ngô. Nắm tay được ông ta gửi gắm kỳ vọng cao kia đã bị chém rách toạc từ chính diện, có thể thấy được xương trắng hếu, thậm chí xương ngón tay còn bị cắt ra một nửa, chỗ mu bàn tay còn có một vết kiếm rõ ràng. Hổ Phù Bảo Mệnh... Cũng đã dùng hết.
Vương Di Ngô quả thực đã suýt chết!
Cho dù là đấng tồn tại như ông ta cũng không khỏi sinh lòng tức giận.
Với ông ta mà nói, Nội Phủ Cảnh chỉ là con sâu con kiến, thế mà dám cả gan đánh đệ tử của ông ta bị thương thành như vậy!
Hư ảnh cao lớn này nắm năm ngón tay lại, tạo thành nắm tay.
Vì thế trên không toàn bộ Lâm Tri có cuồng phong cuộn trào, mây mù kéo đến!
Thiên địa cũng biến sắc vì cơn giận của Quân Thần.
Khương Vọng đứng trước mặt tôn tại như vậy, chỉ cảm thấy mình nhỏ bé đến cùng cực.
Nhưng hắn nắm kiếm của mình, nhìn thẳng vào hư ảnh cao lớn kia, không chút dao động.
"Đại nguyên soái!"
Nhưng vào lúc này, một tiếng quát tức giận hung ác vang lên.
Là giọng nói của Trọng Huyền Trử Lương!
Không biết khi nào ông đã chạy tới nơi này, nhìn thấy hư ảnh cao lớn kia, gương mặt ông bị cảm xúc phẫn nộ lấp đầy, trong mắt bắn vọt ra hung quang!
"Ta yêu cầu một lời giải thích! !"
Ông quát lên với Quân Thần Đại Tề như vậy.
Khương Mộng Hùng cách không buông xuống thành Lâm Tri, kinh động rất nhiều cường giả.
Đương nhiên Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương cũng là một trong số đó.
Sự kiện âm sát của Địa Ngục Vô Môn vừa xảy ra cách đây không lâu.
Làm Định Viễn Hầu của Đại Tề, đối mặt với đại sự khiến cho cả Quân Thần cũng tự thân ra ngựa trong thành Lâm Tri, ông cũng không thể lãng tránh trách nhiệm, cho nên lập tức lao về hướng đầu phố phía Đông.
Sau đó, ông nhìn thấy Trọng Huyền Thắng gần như đã nửa tàn phế, nằm bẹp trên mặt đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad