Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1236: Thiên Nhai Khổ (2)

Chương 1236: Thiên Nhai Khổ (2)
Nhưng hiển nhiên Dương Liễu cũng không được an ủi, ngược lại mặt của y nhíu hết lại: "Cho nên ta đã bị chán ghét phải không?"
Thậm chí giọng nói đã mang theo chút nức nở.
Nếu là y khóc ngay tại chỗ...
Vậy thì thật là đáng sợ.
Khương Vọng nhanh tay dời vò Thiên Nhai Khổ qua, dùng bày tay đẩy giấy dán ra.
Mùi rượu vấn vương chút cay đắng quấn quanh chóp mũi, dư vị không dứt.
"Lại đây! Dương huynh, nếu đã là chuyện quá khứ, thì không cần nói thêm nữa. Chúng ta nếm thử loại rượu ngon này đi! Có một câu là, một say giải ngàn sầu đó mà!"
Chất rượu trong suốt đổ đây hai cái bát sứ, lúc này Khương Vọng có vẻ vừa dũng cảm lại vừa thân thiết.
Dương Liễu cũng không muốn bị chế giễu, bèn dẹp tâm sự đi, uống liền ba chén với Khương Vọng.
Hương vị hơi cay đắng của Thiên Nhai Khổ quét hết mọi sầu bi.
Không biết vì sao mùi rượu cứ xâm nhập vào tận trong đáy lòng.
Càng nhấm nháp, lại càng cảm thấy cay đắng, nhưng cũng càng muốn nhấm nháp tiếp.
Khương Vọng bỗng nhiên hiểu vì sao rượu này tên là "Thiên Nhai Khổ. Đúng là khổ vì phiêu bạc nơi đất khách quê người, khổ vì chỉ có một mình nơi thiên nhai. Trong chính rượu này đã chứa sẵn chữ tình.
Hắn tiêu hóa cảm xúc nhàn nhạt đột nhiên dâng lên trong lòng, châm chước mình nên mở miệng thế nào để chuyển đề tài sang Hải Kinh Bình.
Nhưng Dương Liễu bên cạnh, bỗng nhiên gào một tiếng, khóc òa lên.
Người tu hành vốn ít khi uống rượu, nhưng mấy ngày nay y lại một lòng mua say, Thiên Nhai Khổ hôm nay lại bất phàm.
Tuổi nhó, gặp khó khăn trong chuyện tình cảm tất cả ấm ức trong lòng lập tức dâng lên không kịp cản.
"Ta thật sự rất thích, rất thích nàng. Ta có thể làm bất kì chuyện gì cho nàng, vì sao nàng, vì sao nàng lại lạnh lùng với như vậy?"
"Ta chưa từng thích ai như vậy. Ta vì nàng, vì nàng... Ta không biết nói với ai, bọn họ ai cũng cười ta! Ai cũng lén lút cười ta...
"Chuyện này có gì buồn cười cơ chứ? Chuyện này xấu hổ biết bao nhiêu? Bản thân ta! Cũng hiểu..."
"Khương huynh đệ, ngươi có từng thích ai hay không? Cảm giác khi thích một người, hệt như mùi vị của vò rượu này, đắng lắm..."
"Khương huynh, chỗ này của ta, chỗ này của ta!"
Y đấm mạnh vào ngực của mình, đánh đến mức phát ra tiếng:
"Thật là khó chịu!"
Một tu sĩ siêu phàm lại khóc òa vì gặp trắc trổ trong chuyện tình cảm, cảnh này có thể như rất là vớ vẩn.
Nhưng Khương Vọng lại không cảm thấy vớ vẩn.
Chưa nếm được cái khổ trong đó, chỉ biết đứng bàng quan hiếu kỳ.
Trong mắt người ngoài có lẽ đây chỉ là một thất bại nho nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng đối với người ở trong tình cảm này thì đây lại là chuyện là long trời lở đất, là ngày tận thế.
Chuyện này không dính dáng gì đến việc người kia mạnh bao nhiêu, chỉ được quyết định bởi người ấy đã bỏ ra bao nhiêu tình cảm.
Có người rất hời hợt trong chuyện tình cảm, nhưng có người lại dùng hết tất cả trái tim.
Tu sĩ có mạnh mẽ siêu phàm chừng nào, chung quy cũng chỉ là "người" mà thôi.
Người sống trên đời, biết yêu biết hận, biết khóc biết cười.
Dù có hiểu cho cảm xúc của Dương Liễu cũng không ảnh hưởng đến việc Khương Vọng nhân cơ hội đến gần y. Thừa dịp y uống đến say mèm, nói về những chuyện như dẫn kiến Hải Kinh Bình chẳng hạn.
Ngày hôm sau, Khương Vọng được Dương Liễu dẫn dắt cùng đi vào phủ đệ của Hải Kinh Bình, một canh giờ sau mới rời khỏi.
Sau này lại tự mình đi bái phỏng Hải Kinh Bình thêm hai lần, lần nào cũng mua hộp chứa đồ mới cả.
Đương nhiên, hành động của hắn được hải đảo đang từ từ sôi trào che dấu, không bị quá nhiều người chú ý.
Bởi vì lễ Hải Tế mỗi năm một lần của quần đảo ven biển đã bắt đầu.
Đài Thiên Nhai danh tiếng lẫy lừng tọa lạc ngay tại chính giữa khúc cong của đảo Huyền Nguyệt, cũng tức là chỗ đội ra ngoài nhiều nhất của đảo Huyền Nguyệt, là vị trí gần Mê Giới nhất.
Nơi này đương nhiên là chỗ chủ tế của Hải Tế lần này, cũng là chỗ cao nhất của đảo Huyền Nguyệt.
Đảo Huyền Nguyệt, đảo Nguyệt Nha, Hoài đảo... Bất kể gọi thế nào, nó đều là đảo nhỏ trung tâm của quần đảo ven biển này. Địa vị như là đô thành của một nước vậy.
Vì thế nên đài Thiên Nhai, cũng tương đương với Thái Miếu vậy.
Cả đài Thiên Nhai, là một cái đài đá khổng lồ, có diện tích chừng nghìn trượng.
Mặt phía bên đảo nhỏ này là dốc thoải, còn mặt bên phía biển thì là vách đá.
Hình dạng của nó giống sóng biển vốn đang mãnh liệt lao nhanh đến, lại chợt đọng lại. Giống như một con sóng khổng lồ bị đông cứng lại.
Sóng biển không ngừng vọt tới đài Thiên Nhai, mà đám đông tạo thành từ tu sĩ Nhân tộc cũng trào về phía biển lớn. Dùng biển người va chạm với biển lớn, trước nay chưa từng lùi bước.
Cũng có người nói, đài Thiên Nhai giống như một bàn tay được nâng lên cao cao ngược hướng, cánh tay là vách đá phẳng vuông góc với mặt biển của Hoài đảo. Nó nâng các tu sĩ siêu phàm của quần đảo ven biển lên, mang sức mạnh và dũng khí đến cho bọn họ.
Nhưng bất kể nói thế nào, đài Thiên Nhai cũng là vùng đất thánh không thể thay thế trong lòng hải dân, là nơi đại diện cho vinh dự và vĩ đại.
Dù cho sát lực của tu sĩ phương đông kinh khủng bao nhiêu, dù cho thực lực của Tề quốc mạnh bao nhiêu, nơi diễn ra chủ tế Hải Tế, chỉ có thể là đài Thiên Nhai.
Thậm chí nói, chỉ có tiến hành Hải Tế ở đài Thiên Nhai, mới được xem là Hải Tế thực sự. Mới được cho rằng, thật sự an ủi đến những anh linh đã chết trận.
Tuy ban ngày đã có đủ loại hoạt động diễn ra rồi, nhưng đại điển Hải Tế thật sự lại chính thức bắt đầu vào buổi tối.
Khương Vọng tìm Dương Liễu xin lấy một chỉ tiêu, sau lần uống rượu tâm sự kia, bây giờ quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, có thể xem như là bạn bè bình thường. Làm đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu, sắp xếp cho Khương Vọng một vị trí trên đài Thiên Nhai đương nhiên là chuyện rất dễ dàng.
Đương nhiên, không thể nào là vị trí tốt được.
Bởi vì hôm nay gần như tất cả thế lực có tên có họ trên quần đảo ven biển đều phái người tới đài Thiên Nhai tham dự đại điển.
Đương nhiên không phải là bắt buộc, dù sao nếu như thực sự có chuyện quan trọng, cũng không thể làm lỡ vì một lần Hải Tế đại điển được. Nhưng đối với rất nhiều người mà nói, chỉ riêng việc có thể đi lên đài Thiên Nhai vào ngày mùng bốn tháng tư này đã là một loại vinh dự rồi, cho nên đa số sẽ không bỏ lỡ lễ tế.
Lúc này trên đài Thiên Nhai, nói một tiếng kín người hết chỗ cũng chưa đủ.
Kết quả của việc Khương Vọng cố hết sức khiêm tốn là chỉ có thể chen chúc trong một đống người, trợn mắt nhìn một đống trưởng lão không quen biết gì của các tông môn nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad