Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1870: Dường như nổi trống (2)

Chương 1870: Dường như nổi trống (2)
Biểu cảm trên mặt Trọng Huyền Thắng không chút thay đổi, cũng đi theo vào trong điện, Thập Tứ theo sát ở bên cạnh.
Mã Hùng, Độc Cô Tiểu, Trương Hải, còn cả hai thuộc hạ của Trương Vệ Vũ cũng bước vào trong điện.
Trương Vệ Vũ thuận tay ném Phạm Thanh Thanh xuống đất sau đó ngồi xuống vị trí đầu tiên bên trái.
Lúc này Độc Cô Tiểu đi vào trong điện.
Phía sau có một thuộc hạ của Trương Vệ Vũ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng ta.
Nhưng Độc Cô Tiểu không có bất kỳ động tác mờ ám nào, không lâu sau, nàng ta xoay người đi ra, trong tay mang ra một chiếc ghế rất lớn, xếp ở vị trí trên đầu. Nàng ta nói với Trọng Huyền Thắng: “Lão gia nói sau khi xây xong điện này sẽ chiêu đãi bạn bè ở đây. Một trong số họ có một người vô cùng giàu có, không thể ngồi trên những chiếc ghế tầm thường được... Vì vậy chúng ta đặc biệt chuẩn bị thứ này, ngày thường sẽ không bỏ ra dùng.”
Trọng Huyền Thắng nhìn nàng ta, khịt khịt mũi: “Là ý của ngươi đúng không? Tiểu tử đó không chu đáo như vậy được!”
Nhưng người thì đã bước tới sau đó thoải mái ngồi xuống.
Hắn ta quay đầu đối với Thập Tứ: “Khương Vọng tìm được một quản gia tốt, nàng nói có phải không?”
Thập Tứ mặc áo giáp đen khẽ gật đầu đồng ý.
Trương Vệ Vũ không thèm để ý đến bọn họ, chỉ nhìn Phạm Thanh Thanh đang co quắp trên mặt đất, giọng điệu hòa hoãn hơn: “Tiếp tục vấn đề vừa nãy của chúng ta, được chứ?”
Lúc này, hơi thở của Phạm Thanh Thanh yếu ớt, tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, khổ sở nói: “Ta không biết rốt cuộc đại nhân muốn biết chuyện gì.”
Đương nhiên nàng ta phải biết, nhưng tất nhiên Trương Vệ Vũ không thể nói thẳng.
Một người thông minh sẽ hiểu ý của một người thông minh khác.
Trương Vệ Vũ chỉ nói: “Ngươi làm gì thì nói cái đó. Đừng che đậy, cũng đừng giả vờ”
Phạm Thanh Thanh trầm lặng trong phút chốc, sau đó nói: “Ta từng là trưởng lão của Ngũ Tiên Môn ở đảo Hữu Hạ, sau này tông môn bị kẻ ác tiêu diệt, ta chỉ có thể trốn đông trốn tây. May có Khương Vọng đại nhân thu nhận, vậy nên cùng đến Tề quốc.”
Trương Vệ Vũ cắt ngang: “Mối quan hệ của ngươi và Khương Vọng là gì? Sao hắn ta lại thu nhận ngươi?”
Phạm Thanh Thanh chậm rãi nói: “Bởi vì chúng ta ở cùng nhau lúc hải thú mất kiểm soát nên mới quen biết. Khi đó Khương Tước gia vì cứu người thường đã ra tay chém đầu hải thú mất khống chế Nộ Kình Bang, mà ta là đại diện cho Ngũ Tiên Môn đi đến hải vực xem tình hình, cảm thấy đại nhân chính trực lương thiện liền chủ động kết giao.”
Về sau Ngũ Tiên Môn bị diệt, ta thấp thỏm lo âu, trốn đông trốn tây, tình cờ gặp được Khương đại nhân. Đại nhân thương xót cảnh ngộ của ta, thấy tu vi của ta không tệ, khi làm trưởng lão cũng có chút kinh nghiệm, liền thu nhận ta vào dưới trướng.”
Đây rõ ràng không phải là đáp án mà Trương Vệ Vũ muốn.
Lúc này câu trả lời của Phạm Thanh Thanh rõ ràng mạch lạc, nhưng lại hơi khác so với thái độ trước đây của nàng ta ở đại sảnh trấn Thanh Dương.
Lúc đó là bỏ quan hệ với Khương Vọng qua một bên, giờ lại là mơ hồ cảm kích.
Là mong đợi chứng cứ mà Độc Cô Tiểu nói tới, cho rằng Khương Vọng có thể xoay người, lại sợ hãi thế lực của Trọng Huyền Thắng, vậy nên không dám cắn một nhát hay sao?
Trương Vệ Vũ thản nhiên: “Tiếp tục.”
Phạm Thanh Thanh đã nghĩ rất rõ ràng liền nói tiếp: “Sau khi ta đến Tề quốc, qua một khoảng thời gian yên tĩnh mới có thể thoát khỏi nỗi bi thương vì sự sụp đổ của tông môn. Trấn Thanh Dương quá nhỏ, không gian phát triển có hạn, hầu như không có tài nguyên để tu luyện. Khương Vọng đại nhân hiếm khi trở lại đất phong, chúng ta không có cơ hội ở chung với nhau. Đại nhân luôn rất tin tưởng Độc Cô Tiểu. Sau này, những người từ Điếu Hải Lâu đã liên lạc với ta, ta nhất thời đầu óc mê muội liền đồng ý chuyện dùng tin tình báo để đổi lấy tài nguyên tu hành tương ứng...”
Trương Vệ Vũ cười cười, lão bà này gió chiều nào xoay chiều ấy, nếu nói như vậy, quả thật không liên quan gì đến Khương Vọng!
“Người của Điếu Hải Lâu làm sao qua mặt được Khương Vọng để liên lạc với ngươi? Đến thuộc hạ dưới trướng của mình đang làm gì cũng không biết, Khương Vọng là kẻ ngu xuẩn như vậy sao? Ngươi khó tránh khỏi tội nói xấu thiên kiêu của Tề quốc chúng ta!”
“Không, không phải.” Phạm Thanh Thanh lắc đầu: “Ngày trước, phía sau Ngũ Tiên Môn có một vị trưởng lão của Điếu Hải Lâu. Đây là chuyện có thể tra ra được. Vì vậy, ta luôn có cách để liên lạc với Điếu Hải Lâu. Bọn họ cũng đã liên lạc với ta bằng cách đó. Về phần Khương đại nhân, mỗi năm đại nhân ở trấn Thanh Dương chưa đầy một ngày, rất khó để biết ta đang làm gì.”
Càng nói, dường như Khương Vọng càng trong sạch.
Trương Vệ Vũ lờ mờ cảm thấy mình đã đi sai hướng, nhưng lúc này, y không thể quay đầu lại được nữa.
“Tốt hơn hết ngươi hãy nghĩ kỹ rồi nói.”
Y trầm giọng nói: “Phạm Thanh Thanh, , đến giờ ngươi với chưa phải chịu hình, là ta muốn cho ngươi cơ hội. Hiểu không?”
Trương Vệ Vũ mồm nói để Mã Hùng tra hỏi, uy hiếp để Mã Hùng bày ra thủ đoạn của thanh bài, kỳ thực đều là chính mình tự mở miệng hỏi, hiển nhiên cũng không yên tâm về Mã Hùng.
“Gì cơ?” Trọng Huyền Thắng đang ngồi trên chiếc ghế đặc biệt nói: “Trương đại nhân còn muốn dùng hình ép cung sao? Cần gì phiền phức như vậy! Không bằng thế này, ngươi rốt cuộc muốn Phạm Thanh Thanh nói gì thì trực tiếp viết ra giấy đi, sau đó để nàng ta đọc, chẳng phải mọi người sẽ vui sao?”
“Trọng Huyền thiếu gia hiểu lầm rồi.” Trương Vệ Vũ trầm giọng nói: “Có tội nhân trong lòng ôm tâm tư gặp may, ta chỉ khiến nàng ta nhận ra tình hình thực tế thôi.”
Y vẫn nhìn Phạm Thanh Thanh, chậm rãi nói: “Ngươi nhìn hắn ta dựa vào tổ tiên để diễu võ giương oai ở đây, có phải là nhìn thấy rất có bản lĩnh không? Nhưng ngươi nghĩ hắn ta có thể ngăn cản cuộc điều tra này không? Ngươi biết đất phong bị lục soát thì cảm thấy thế nào? Đến Khương Vọng hắn còn không bảo vệ được, ngươi cảm thấy hắn ta có thể bảo vệ ngươi sao? Một mình ngươi gánh lấy tất cả, ngươi cảm thấy kết quả của mình là gì?”
Không phải y muốn chất vấn trước mặt Trọng Huyền Thắng, nhưng y căn bản không thể có không gian riêng để thẩm vấn.
Khương Vọng tuy chỉ mới ở đây được hai năm, nhưng hắn không còn là bèo không rễ nữa.
Chưa nói đến áp lực do Trọng Huyền Thắng gây ra, sự bảo vệ âm thầm của các cấp trên Bắc Nha. Ngay cả Đông Hoa học sĩ Lý Chính Thư cũng đã nói một câu với Triều nghị đại phu Trần Phù, nên xử lý vụ việc một cách công bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad