Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2045: Hiện tại đi về đông

Chương 2045: Hiện tại đi về đông
Bị áp bức tại áp lực của triều đình Tề quốc, Phương Hựu không thể không tăng cường độ chiến tranh lên.
Thế nhưng lần này có rất nhiều thiên kiêu tới Tinh Nguyệt Nguyên, ông ta chỉ đưa ra vị trí mười doanh, sau đó liền rời tiệc ngồi yên, chỉ để lại Tây Độ phu nhân vạn sự mặc kệ tọa trấn, chưa hẳn không có tâm tư mượn đao giết người.
Đương nhiên, loại tâm tư này chỉ có thể tồn tại ở giai đoạn hoài nghi, mà không có khả năng xác định.
Trên mặt nổi tuyệt đối không tìm ra chút xíu vấn đề gì từ Phương Hựu.
Thế nhưng có thể trở thành thiên kiêu, không có mấy người là thật ngốc.
Dù biết tầm quan trọng của một trận chiến này, đối với việc cạnh tranh mười doanh này, cũng đều lộ ra vô cùng lý trí.
Từ đầu tới cuối, đại khái cũng chỉ có Cao Triết là mất bình tĩnh, có thể là quá muốn chứng minh mình, quá cần chú ý.
Cho nên Trọng Huyền Thắng đổ cho y vài chậu nước lạnh... hiệu quả rất tốt.
Thế giới bình tĩnh.
Trận chiến đấu tối hôm qua để tranh giành chức vị chủ tướng cuối cùng...
Không nhắc tới cũng được.
Lôi Chiêm Càn ngạo khí bừng bừng phấn chấn, muốn lấy một địch ba.
Ba người Điền Thường, Văn Liên Mục, Cao Triết cũng không khách khí, sóng vai tiến lên.
Thế nhưng ba người này hoàn toàn không phối hợp với nhau, nhất là Cao Triết, lên chiến trận như đang mộng du, không có kết cấu gì, càng ngày càng loạn.
Cuối cùng bị Lôi Chiêm Càn cường thế đánh bại.
Với Triều Tín đao không thể gặp người, Điền Thường không có phát huy ra chiến lực mạnh nhất, thế nhưng kết quả này không phải là không thể tiếp nhận. Đối với Lôi Giới cực kỳ kinh khủng kia, gã thật sự khó mà phá được.
Mà đối với Văn Liên Mục mà nói, ba người phối hợp hỗn loạn như vậy, còn không bằng để gã và Lôi Chiêm Càn cùng dùng quân trận đối đầu đây.
Thế nhưng nếu lựa chọn quân trận đối đầu, mà sĩ tốt thủ hạ hơi ít, lại khó tránh khỏi việc bị Lôi Chiêm Càn dùng sức mạnh bản thân phá đi... Còn muốn nhiều quân binh, Tây Độ phu nhân làm sao có thể giao cho bọn họ nhiều quân binh đi đấu trận được?
Bởi vậy vẫn là một vấn đề vô giải, gã đành phải quay đầu lại tiếp tục phụ trợ Vương Di Ngô.
Mười doanh mà Phương Hựu cam kết, đã hoàn toàn xác định vị trí chủ tướng.
Ngoài thiên kiêu chủ nhà Húc quốc Lý Thư Văn ra, người cầm quyền còn lại toàn bộ đều là thiên kiêu của Tề quốc.
Phương Hựu phân phối năm vạn quân chủ lực thành mười doanh có thực lực tương đồng, hoàn toàn chính xác không chút bất công nào cả. Binh lính dưới tay Lý Thư Văn, cũng không khác bao nhiêu so với những người khác, được cho là thực lực ngang nhau.
Các vị thiên kiêu tự dẫn theo binh mã thủ hạ đi thao luyện.
Bởi vì Khương Vọng vẫn còn chưa tới, Trọng Huyền Thắng mời Lâm Tiện tạm thời quản lý một doanh kia thay cho Khương Vọng.
Ban đầu hắn ta còn muốn đưa cơ hội này cho thiên kiêu Dực quốc là Lận Kiếp, bởi vì cái tên này nịnh bợ Khương Vọng rất tinh chuẩn, rất thích hợp trở thành người phụ tá của Đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử. Thế nhưng rất hiển nhiên, từ đầu tới cuối Lâm Tiện vẫn luôn nịnh bợ rất tốt, nịnh nọt ra cao cao tại thượng, nịnh nọt ra một phong cách độc đáo... Cuối cùng đạt được Trọng Huyền Béo công nhận.
Lận Kiếp cũng không mất mát gì, được Yến Phủ dẫn theo, làm phó tướng của Yến Phủ.
Có Yến công tử bảo vệ, trong Tinh Nguyệt Nguyên này... không có bất cứ cơ hội chịu khổ nào.
Trong một doanh này, không nói những cái khác, chỉ nói tới vũ khí trang bị tuyệt đối là có một không hai toàn quân! Ngay cả ăn uống thuốc men đều đầy đủ không thiếu thốn.
Ngay khi Yến công tử cầm quyền, đã sắp xếp toàn quân thay đổi trang phục. Đào thải toàn bộ quân giới cũ mà Húc quốc ban phát, thay đổi thành quân giới chất lượng tốt mà y mua. Còn chút tài nguyên quân sự thừa thãi, chi viện cho Trọng Huyền Thắng và Lý Long Xuyên nữa.
Hai vị công tử tướng môn thế gia mừng khấp khởi tiếp nhận. Không có chút kiêu ngạo nào của con cháu danh tướng cả, mở miệng đều là Yến hiền huynh, còn la hét muốn Yến hiền huynh dạy bảo một vài binh pháp nữa đây...
...
...
"Sau đó ngươi đều buông tay sao?" Trong soái trướng, khi mọi người đều tản đi hết thì Tây Độ phu nhân mới hỏi.
"Nếu không thì sao?" Phương Hựu ngồi dựa vào ghế, đôi mắt khép hờ.
"Có lẽ còn những biện pháp khác, có lẽ ngươi có thể tự mình chỉ huy bọn họ..."
"Đừng ấu trĩ như vậy." Phương Hựu ngắt lời: "Đây là cục diện mà những người kia mong muốn, chúng ta chỉ có thể làm như thế mà thôi."
"Thế nhưng những người vào sinh ra tử trên chiến trường..." Tây Độ phu nhân thở dài, nói tiếp: "Dù sao cũng đều là binh sĩ Húc quốc chúng ta!"
"Từ ban đầu tới giờ vẫn luôn không thể lựa chọn, có thể kéo dài thời gian tới hôm nay, cũng nên thỏa mãn." Phương Hựu nói với giọng bình tĩnh.
Bình tĩnh tới mức lạnh lùng như là việc không liên quan tới mình vậy.
Tây Độ phu nhân cũng thu hồi sự mềm yếu ngắn ngủi, khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng. Bà ta và Phương Hựu chính là hai vị cường giả Thần Lâm Cảnh duy nhất của Húc quốc.
Là cột trụ của Húc quốc, tuyệt đối không thể mềm yếu.
"Có phải là kẻ làm tướng, tâm phải như sắt đá hay không? Nếu không không thể trở thành danh tướng?" Bà ta bình tĩnh hỏi.
Gương mặt Phương Húc không thay đổi, nói: "Tình cảm là chuyện chỉ có sau chiến tranh. Trong chiến tranh, chúng ta chỉ có được và mất."
"Ta vừa lấy được tin tức." Tây Độ phu nhân nói: "Quân thần cũng tới."
"Đến đâu rồi?" Phương Hựu hỏi.
"Cũng đi Vạn Hòa Miếu xem voi rồi!"
Câu trả lời này đúng là bất ngờ, thế nhưng lại cho người ta cảm thấy... là chuyện mà Khương Mộng Hùng có thể làm ra!
Vu Khuyết đi tới Vạn Hòa Miếu của Tượng quốc, hành động này cũng là một uy hiếp đối với chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên.
Theo lý thuyết mà nói, Tề quốc cũng nên phái ra một cường giả Chân Quân, đi tới nơi nào đó của Húc quốc, kiềm chế lẫn nhau mới đúng. Như thế mới phù hợp thế cục tại Tinh Nguyệt Nguyên.
Thậm chí Húc quốc cũng đã chuẩn bị tốt cho việc nghênh tiếp...
Ai có thể nghĩ tới mặc dù Khương Mộng Hùng đã tới nơi, lại còn đặt mông ngồi cạnh Vu Khuyết chứ?
Trong chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên, Tượng quốc cũng được coi là địa bàn của Cảnh quốc. Đối Khương Mộng Hùng mà nói, mặc dù chưa nói được rằng xâm nhập hang hổ, thế nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Thật đúng là hào hùng coi vạn quân như không, một mình đi sứ một quốc.
"Thật là làm người ta không thở nổi mà…" Phương Hựu lẩm bẩm nói.
"Bệ hạ đâu?" Im lặng một lúc, Tây Độ phu nhân hỏi.
Phương Hựu mở mắt, nhìn thẳng mái vòm.
"Bệ hạ già rồi." Binh mã Đại nguyên soái của Húc quốc nói như vậy.
Vị quốc chủ này chưa thể trở thành kim thân ngọc tủy, vẫn đang già yếu với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lực lượng thời gian là vô tình nhất.
Từ lúc đó, trong trướng vẫn luôn im lặng.
...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad