Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 635: Phòng ngự của ta khiến người khác sợ hãi (2)

Chương 635: Phòng ngự của ta khiến người khác sợ hãi (2)
Thoát ra khỏi vòng vây của đám Rắn nhánh cây khô rồi hắn mới có thời gian rảnh để xử lý vết thương. Chủ yếu là eo bàn tay bị chấn động đánh nát nhiều lần, sau khi đắp thuốc trị thương thì băng bó một chút là được.
Mảnh vải dùng để băng bó là mảnh vải được trực tiếp cắt ra từ quần áo sạch sẽ lấy trong hộp trữ vật, chỉ cần lúc băng bó chú ý không làm ảnh hưởng đến sự linh hoạt của ngón tay. Đây cũng không phải chuyện gì khó với Khương Vọng, tất cả đều là những việc đã quen thuộc.
Sau khi trải qua mai phục của đám Rắn nhánh cây khô, thái độ của hắn với vùng đất Sâm Hải này lại càng thận trọng hơn.
Thậm chí đối với cây đại thụ tạo nên Sâm Hải, cũng luôn đề phòng.
Mộc sinh hỏa là đạo lý tự nhiên, nhưng mà những cái cây không hề hao tổn gì sau khi Bát âm Diễm Tước bao phủ qua... bản thân chúng cũng là một chuyện rất kỳ quái.
Nhưng nếu mấy cái cây này thật sự có vấn đề, thì trong Sâm Hải mênh mông này, có lẽ chỉ có một đường chờ chết thôi.
Đương nhiên, trong nhận thức về nhân sinh của Khương Vọng, không có hai chữ "chờ chết" này.
Hắn xác định phương hướng một lần nữa, lại tiếp tục đi về phía bắc. Cho dù có phải đi trên con đường này đến đêm, thì cũng còn tốt hơn là loanh quanh chôn chân tại chỗ mãi như vậy.
Nhưng lần này sự yên bình của Sâm Hải không duy trì được lâu, bay qua một trận, tiếng xé gió ngày càng gần hơn.
Khương Vọng nghiêng mình tránh sau một cây đại thụ.
Vù! Vù!
Hai bóng người... Có lẽ là bóng người, đang chạy trong rừng với tốc độ rất nhanh.
Trong Sâm Hải vô tận này, ngoài thú ra còn có người!
Khương Vọng nín thở, quan sát tình hình.
Cộc!
Âm nhanh như tiếng mỏ chim mổ vào thân cây.
Một mũi tên... Không, tổng cộng có ba mũi tên.
Trong đó có một mũi đang cắm ở ngay một cây đại thụ trong tầm mắt của Khương Vọng, khiến đồng tử của Khương Vọng hơi mở ra một chút.
Phải biết rằng tuy đại thụ trong Sâm Hải có nhiều loại khác nhau, đến Khương Vọng còn không hề biết tên tất cả bọn chúng, nhưng chúng đều có một điểm chung đó chính là cực kỳ cứng cáp, phòng ngự kinh người.
Bát âm Diễm Tước của Khương Vọng còn không thể làm tổn thương mấy cây cổ thụ này. Vậy mà mũi tên này lại cắm rất sâu vào cây.
Mũi tên thứ hai và thứ ba đều cắm ngập và trong đất, lắc lắc rung rung, cắm ở con đường phía trước, khiến bóng người đang chạy kia dừng bước ở đây, dừng lại đúng tại chỗ cách phía trước Khương Vọng không xa.
Xem ra hai người này đang truy bắt nhau.
Người dừng phía trước Khương Vọng, thân hình khá cường tráng, Quần áo vô cùng kỳ lạ, không phải da không phải đay cũng không phải tơ, mà giống như làm từ cỏ. Lộ ra khá nhiều bộ phận, thân trên lộ ra một nửa, thân dưới giống như váy sam.
Nhưng nhìn cơ bắp và yết hầu thì rõ ràng là nam tử. Nói chung cũng coi như là Khương Vọng đã đi qua nhiều quốc gia, cũng có kiến thức rộng rãi nhưng chưa bao giờ gặp qua lại quần áo như thế này.
Nam tử này cũng đã chú ý tới Khương Vọng, nhưng cũng chỉ hơi liếc qua rồi lại kiêu ngạo quay đầu nhìn về phía đối thủ của y.
Khương Vọng không hiểu lắm cái người bị truy bắt đến tận đây rồi còn có gì để kiêu ngạo, hắn cũng không biết bọn họ là ai, nhưng tóm lại không phải việc của hắn, nhìn đã rồi nói tiếp.
"Thanh Thất Thụ, ngươi chạy không thoát đâu!" Người truy bắt phía sau kia dừng bước, la lớn.
Phát âm có chút khó nghe, có lẽ là gần giống với ngôn ngữ của Cảnh Quốc, nhưng Khương Vọng vẫn có thể nghe hiểu được.
Ngôn ngữ của những cường quốc như Cảnh, Tề đều khá phổ biến ở những nơi mà thế lực của họ ảnh hưởng tới, người từng chu du qua khắp các nước, đa phần đều có thể hiểu một chút.
Người bảo đối thủ đầu hàng kia đang cầm một đoản cung trong tay, trên cung đã cài tên, vận sức chờ bắn.
"Hừ!
Nam tử tên Thanh Thất Thụ không biết lấy từ đâu ra một lá chắn gỗ, dùng một tay giơ ở trước người, vẻ mặt hào hứng nói: "Thanh Cửu Diệp, chẳng qua là ta nhường ngươi thôi, ngươi thực sự nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Hãy nhìn xem trong tay ta cầm lá chắn gì đi?"
Vèol Người tên Thanh Cửu Diệp không hề trả lời, trực tiếp kéo cung bắn.
Cộc!
Ánh mắt khinh thường của Thanh Thất Thụ thậm chí còn kịp liếc qua người Khương Vọng một lượt, tựa như muốn nói, mở mang tầm mắt chưa hả, tên quê mùa!
Sau đó y mới quay lại nhìn Thanh Cửu Diệp, lắc lắc lá chắn chưa động đậy chút gì, đắc ý nói: "Tấm Thanh Mộc Thuẫn này của ta đã được Long Thần gia trì qua, phòng ngự khiến cho người khác phải sợ hãi! Chỉ với mũi tên của ngươi, làm sao có thể đâm thủng được chứ?"
Khương Vọng ở một bên sững sờ một chút, không nhịn được đành nói chen vào: "Nhưng mà, hắn không bắn lá chắn của ngươi"
Thanh Thất Thụ ngẩn người rồi cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đầu gối đang trào ra rất nhiều máu.
"A liệt!"
Thanh Thất Thụ ném lá chắn đi, ôm đầu gối nhảy dựng lên.
So với Thanh Thất Thụ thì thân hình của Thanh Cửu Diệp gầy yếu hơn nhiều, nhưng rõ ràng cũng trầm tĩnh hơn nhiều.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng của Khương Vọng, phản ứng đầu tiên của y là lui về phía sau vài bước, nghiêng người để mũi tên của y nhắm thẳng vào Khương Vọng.
"Ngươi là ai?"
Y không đợi Khương Vọng trả lời, lại tiếp tục nói với Thanh Thất Thụ:
"Ngươi quen hắn? Ngươi tìm người giúp đố ở đâu? Chuyện Tướng Thú trong tộc mà ngươi cũng dám tìm người ngoài?"
Y vừa hỏi đến câu sau đó, giọng nói đã trở nên vô cùng gay gắt.
""Ui da, ui da!" Thanh Thất Thụ cực kỳ đau đớn, không ngừng trợn mắt há mồm, đồng thời trả lời lại một câu: "Không quen biết!"
Không quen biết mà ngươi còn bày ra ánh mắt vô cùng khinh người đó?
Khương Vọng im lặng đảo mắt khinh thường.
Hắn có thể chắc chắn hai người này không phải bất cứ người tu hành nào tham gia bí cảnh Thất Tinh Lâu lần này.
Vậy thì chính là người vốn đã sinh sống trong thế giới bị Ngọc Hành Tinh chiếu sáng này sao? Hay là con cháu của những tu sĩ bị mất tích ở bí cảnh Thất Tỉnh Lâu năm xưa?
Hai người này đều họ Thanh, rồi còn nói chuyện Tướng Thú trong tộc gì đó, phát âm cũng rất kỳ lạ...
Tóm lại hai bọn họ đương nhiên xuất thân từ cùng một tộc, hơn nữa nhìn bọn họ đánh nhau không hề nể mặt như vậy, có thể thấy chuyện Tướng Thú này không phải chuyện đơn giản.
Trong lòng nhanh chóng tính toán, chân Khương Vọng không ngừng di chuyển để thoát khỏi tầm ngắm của mũi tên kia.
Nhưng Thanh Cửu Diệp từ đầu đến cuối vẫn luôn giương cung nhắm chuẩn vào hắn: "Mời ngươi lập tức rời khỏi đây!"
Khương Vọng ấn kiếm hỏi ngược lại: "Ngươi thấy ta nên đi đâu?"
Hắn chỉ cảm thấy người này thật là thần kinh. Ta trải qua trăm đắng nghìn cay mới tới được đây, một câu nói của ngươi có thể khiến ta rời đi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad