Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3717. Vô đề

Chương 3717. Vô đề



Chương 3717. Vô đề




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bởi vì còn phải liên tục điều chỉnh quân đội, tinh chỉnh binh trận, nên mặc dù quân đội dưới sự chỉ huy của Tào Giai đã dùng tốc độ cực kỳ nhanh chóng truy đuổi mục tiêu, những cũng không thể so sánh với một Ngu Lễ Dương một người nhẹ nhàng cho được.
Đến khi đến trước trận, Ngu Lễ Dương mới tùy tiện thả tay ra, ‘trồng’ thẳng Khương Vọng vào bên trái nữ đệ tử của Điếu Hải Lâu, giống như trồng một cái cây, khoảng cách không hơn không kém, cách đúng một nắm tay.
Đây là một khoảng cách vô cùng vi diệu, gần hơn một phân hay xa hơn một phân cũng là những tuyến phòng thủ tâm lý hoàn toàn khác nhau, có thể thăm dò ý đồ của đối phương.
Nhìn thấy tiểu nữ tử kia sửng sốt rồi lại ngượng ngùng, ông ta ha ha cười một tiếng, tiêu sái ung dung đi tới bên người Tào Giai.
Mặc dù cánh tay và áo giáp của Tào Giai đều đã bị gãy, nhưng bước chân ở trên không trung của ông ta lại vững chắc như khi bước lên đất đai rộng lớn, mang đến một loại khí chất khiến người khác đặc biệt cảm thấy an tâm.
“Sao rồi?” Ông ta thuận miệng hỏi.
Ngu Lễ Dương nhàn nhạt nói: “Sông núi có địa hình vô cùng thuận lợi, đúng là vạn cổ cơ nghiệp.”
Tào Giai gật đầu một cái, không nói gì.
Theo quan điểm của ông ta, vạn cổ cơ nghiệp, không phải nằm ở núi sông.
Nhưng cái này cũng không tiện nói với Ngu Lễ Dương. Dù sao thì việc Hạ quốc với lịch sử cả ngàn năm ầm ầm sụp đổ, cũng không phải là chuyện lâu đời gì. Ông ta thuận miệng nói một câu, chỉ sợ người nghe có lòng, rồi sinh lòng hiềm khích.
Nói cho cùng, sở dĩ Ngu Lễ Dương có thể nói cười vui vẻ với Khương Vọng, là bởi vì trong cuộc chiến tranh Tề Hạ, Khương Vọng cùng lắm chỉ đóng vai là một thanh kiếm, nhiều lắm là chỉ sắc bén hơn một chút mà thôi. Mà Tào Giai ông ta, thì tuyệt đối không thể kết làm bằng hữu với y được.
Cùng làm thần trong cùng một triều đại là được, cũng không cần làm bằng hữu làm gì.
Khi Kỳ Tiếu là thống soái, ông ta cũng chỉ là một binh sĩ. Khi ông ta chấp chưởng quân đội, tất cả binh lính đều có thể điều dụng. Ở trên chiến trường, chỉ một điểm này thôi là đủ rồi.
Chúc Tuế chậm rãi nói: “Không nghỉ ngơi thêm chút nữa hay sao?”
“Lão nhân gia nói đùa rồi.” Ngu Lễ Dương chắp tay tiến về phía trước, sáng chói lại mang theo thần quang: “Ta tự nguyện mang vết thương ra trận. Ngài là gừng càng già càng cay, thì ta cũng là càng nghèo túng ý chí càng kiên định!”
Chúc Tuế sửa sang lại cái áo bị rách của mình một chút, lặng lẽ nhét nhúm bông vải mà ông ta nhặt được ở trên người Khương Vọng về chỗ cũ, không nói thêm lời nào.
Ngươi tự gọi mình là nghèo, nhưng ta còn nghèo hơn, quần áo ta mặc còn là từ thời Võ đế đây này.
Có ai cứ nhắc đi nhắc lại như ngươi không?
……
……
Đội quân bao gồm thế lực từ nhiều phe phái khác nhau, đã tiến đến chân Long Thiền Lĩnh, thời gian hao tổn ước chừng khoảng năm tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian này, Nhạc Tiết đã phát động vô số đợt tấn công nhằm vào Long Thiền Lĩnh.
Đám người Trọng Hi biết rõ Chân Quân Nhân tộc có thể đến tiếp viện bất cứ lúc nào, vì vậy bọn họ cũng không thực hiện bất kỳ kế hoạch giết tướng cướp cờ nào cả, để tránh việc bị Nhạc Tiết ngăn chặn. Bọn họ chỉ đường đường chính chính triển khai quân thế, lợi dụng sự bố trí đã tồn tại không biết bao nhiêu năm trên Long Thiền Lĩnh để liên tục tiêu hao sức mạnh của Nhân tộc.
Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi Đông Hải Long Cung rảnh tay.
Nhạc Tiết cũng đang chờ đợi, dùng sự phát động tấn công bất kể sống chết để chờ đợi Tào Giai tới.
Năm canh giờ hoàn toàn không phải là một khoảng thời gian ngắn. Đặc biệt là trong tình huống tiền tuyến đang rất cần được hỗ trợ khẩn cấp, và tình hình chiến sự đang vô cùng cấp bách. Thậm chí bây giờ nếu muốn thì việc trình một bản tham tấu tố cáo Tào Giai lạm quyền lãng phí thời gian và lãng phí cơ hội chiến đấu cũng hoàn toàn tìm được cơ sở.
Nhưng Khương Vọng thân là người trong quân đội, là một vị tướng lĩnh, hắn đã phát hiện ra sự khác biệt của đội quân này. Liếc mắt quan sát xung quanh vào thời điểm này, tùy tiện nhìn chăm chăm vào bất kỳ một người chiến sĩ nào, cũng khó có thể nhìn thấy lạc ấn của một tông hay một đảo nào trên thân của họ.
Liếc nhìn tứ phía không có một ai lên tiếng. Nhưng bọn họ giống như đã quen biết từ lâu, vẫn luôn cùng nhau rèn luyện, cùng nhau chiến đấu, từ trước đến giờ đều là một khối chỉnh thể, nên hành động của họ lúc này là vô cùng ăn ý hòa hợp.
Mà sự thay đổi này đã diễn ra một cách vô thức.
Quân đội tiếp nhận là có thể chiến đấu, sĩ tốt chiêu mộ là có thể chiến đấu, binh lính mất đi chỉ huy chỉ cần hành quân một chặng là có thể tạo thành một sợi dây gắn kết chặt chẽ… Đây là năng lực ngự binh kinh khủng đến mức nào!
Đặc biệt đối với Khương Vọng, người chỉ mới có khả năng lĩnh ba ngàn quân mà nói, đây quả thực là một ngọn núi cao đáng để ngưỡng mộ.
Phía trước Long Thiền Lĩnh, mây và sương mù cực kỳ dày đặc, không thể lường trước được.
Những tiếng gầm của đàn quái thú không ngừng vang lên, tạo nên bầu không khí vừa nghiêm túc vừa kinh khủng.
Tướng chủ Nhạc Tiết của Dương Cốc là một bậc thầy về binh đạo, ông ta liên tục tấn công, chưa lần nào là vô ích. Xích Mi hoàng chủ Hi Dương vừa đánh vừa lui, vừa lui vừa phòng thủ, sau khi rút lui đến Long Thiền Lĩnh thì thay đổi xu thế sự suy tàn trước đó, dựng lên một bức tường đồng vách sắt. Không cho phép Nhân tộc tiến thêm một bước nào nữa.
Tiếp sau đó, Trọng Hi và Thái Vĩnh cũng quay trở lại phòng thủ, không làm chuyện gì khác, một kẻ thì cố gắng hết sức để hồi phục vết thương, kẻ còn lại thì cố gắng bố trí đại trận, không ngừng tăng cường trận địa phòng ngự. Hết chương 3717.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad