Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2971 - Có người tên Chử Hiếu Học, bảy năm chưa về (2)



Chương 2971 - Có người tên Chử Hiếu Học, bảy năm chưa về (2)




Chương 2971: Có người tên Chử Hiếu Học, bảy năm chưa về (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hầu Nguyên Vị chảy mồ hôi lạnh.
Bịch!
Đổng Bỉnh Vinh trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đập nát nền gạch: "Dân chúng dưới sự quản hạt của hạ quan bị người ta làm nhục, hạ quan thân là thành chủ thành Thiên Nam, không làm tròn chức trách! Xin Hầu gia tam giữ đầu hạ quan, hạ quan chắc chắn sẽ cho ngài lời giải thích!"
Mà Liêu Đại Trang có biệt danh "Đại Đảm" kia, lúc này lại không còn sức dập đầu, thoáng cái mềm nhũn, ngất đi.
"Hầu gia, Hầu gia."
Trương Hồng quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ.
Nương tử của Trương Hồng là Đỗ thị không biết lấy dũng khí đâu ra, đột nhiên trách móc: "Trong chuyện này có hiểu lầm, chúng ta đều là người nhà của Chử Hiếu Học, chúng ta cũng là người một nhà, ta còn từng làm cơm cho huynh ấy đấy."
Khương Vọng nhíu mày một cái.
Hầu Nguyên Vị tiến lên một bước, chỉ tay: "Thôn phụ vô tri, ngươi là cái thứ gì, dám loạn trèo quý nhân! Người đâu, mau đến cắt lưỡi nàng ta."
Giáp sĩ hai bên lập tức rút đao tiến lên.
Đỗ thị sợ đến trắng bệch cả mặt, hoảng sợ che miệng.
Khương Vọng chỉ khoát tay, tạm dừng biểu hiện tích cực của Hầu Nguyên Vị.
"Đúng sai ta đã biết rõ. Ta không muốn nghe bọn họ giảo biện, ta cũng không quan tâm bọn họ có phải có nỗi khổ gì hay không." Hắn nhìn về phía Chử Yêu, cười đưa tay: "Tới đây."
Trương Thúy Hoa buông lỏng bàn tay đang nắm nhi tử ra, đẩy cậu bé về phía trước một chút.
Chử Yêu có chút bất an, lại có chút lớn mật đưa tay tới.
Sau đó bị người ta nắm lấy.
Bàn tay vừa đen vừa gầy được bàn tay thon dài hữu lực kia nắm.
Cậu cảm giác được, bàn tay đang nắm tay mình này, thật ấm áp, rất có lực lượng. Giống như có thể đưa cậu đến bất kỳ nơi nào trên đời này.
Cậu đã không còn nhớ dáng vẻ của phụ thân.
Nhưng mà đám bạn cùng trang lứa khi đánh nhau thua, thường khóc lóc nắm tay cha mình đi tới, có phải cũng có cảm giác thế này không?
Khương Vọng nắm tay Chử Yêu, nói với Trương Thúy Hoa: "Hôm nay, xử trí những người này như thế nào, Thúy Hoa đại tỷ, tỷ cứ nói. Có thù báo thù, có oán báo oán, tỷ từng chịu uất ức gì, hôm nay không cần phải chịu đựng nữa..."
Hắn nở nụ cười: "Xem như là giúp ta, lấy lại mặt mũi cho ta."
"Có thể không?" Trương Thúy Hoa hỏi.
Khương Vọng đưa tay, ra hiệu mời.
Mà cả sảnh đều im lặng, không một người nào dám phát ra nửa tiếng dư thừa.
Sức nặng của hai chữ "Hầu gia" kia, Trương Thúy Hoa hình như hiểu được.
Nàng xoay người sang chỗ khác, chậm rãi đi vài bước, đi đến trước mặt lão phụ thân còn quỳ trên mặt đất, nhìn lão nhân không biết làm sao này, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh: "Lúc trước, khi ngài bệnh nặng nằm liệt giường, hai đứa con trai, hai đứa con dâu đều chờ ngài chết... Là ta..."
Nàng chỉ ngực của mình: "Là nữ nhi bị ngài dùng cuốc đánh đuổi này lấy ra tiền để dành cho con trai đọc sách, chữa khỏi bệnh cho ngài! Ngài mắng ta rất nhiều, ta không nói lại. Ngài đánh ta rất nhiều, ta không đánh trả. Nhưng ngài đuổi tata ra ngoài... Cha, về sau người không còn nữ nhi này nữa!"
Nói xong những lời này, nàng quay đầu bước đi, cũng không nhìn lão đầu tử có dáng vẻ thế nào.
Nàng đi đến trước người ca ca mình.
Nam nhân gan nhỏ yếu hèn này, nước mắt đã rơi xuống từng giọt, cả khuôn mặt nhăn nhó lại một chỗ.
Trương Thúy Hoa giơ tay lên, hắn ta bỗng nhiên rụt người lại.
Cuối cùng, bàn tay của Trương Thúy Hoa vẫn không rơi xuống, chỉ là chỉ vào mũi của hắn ta: "Đại ca, uổng cho ta gọi ngươi một tiếng đại ca, uổng cho con ta gọi ngươi một tiếng đại cữu! Lão bà ngươi, ngươi không quản được, tiểu đệ ngươi ngươi cũng không quản được, cha ngươi ngươi cũng mặc kệ, muội muội của ngươi ngươi cũng mặc kệ."
Nàng cắn hàm răng, thanh âm gần như là rít từ kẽ răng: "Chuyện gì ngươi cũng làm người hiền lành, chuyện gì ngươi cũng chỉ làm rùa đen rút đầu."
Mắng xong những lời này, nàng oán hận thu tay lại.
Trực tiếp lướt qua tẩu tử đang nhìn mình mỉm cười, đi về phía bên cạnh.
Đi đến trước người đệ đệ Trương Hồng vẫn mang gông xiềng.
Sau khi ngồi tù mấy ngày, bây giờ trông hắn ta vô cùng đáng thương. Hắn ta ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ ruột của mình, há miệng: "Tỷ..."
Chát!
Trương Thúy Hoa dứt khoát quăng cho hắn ta một bạt tai, cắn răng nói: "Đó là tiền đọc sách của con trai ta."
Trương Thúy Hoa thường xuyên làm việc ở lò gạch, chuyên đốt ngói chuyển ngói, làm việc không hề ít hơn nam nhân. Đôi bàn tay của nàng đều là vết chai, sớm đã thô kệch như gạch đá. Một cái tát này đánh xuống, Trương Hồng cũng rớt một cái răng!
Nhưng Trương Thúy Hoa xoay mặt hắn ta lại, cho thêm một cái tát!
"Đó là tiền đọc sách của con trai ta."
Lại xoay lại, lại thêm một cái tát!
"Đó là tiền đọc sách của con trai ta."
Cứ như vậy tát xong ba cái, mặt mũi Trương Hồng đã tràn đầy máu, răng cửa cũng thiếu mất mấy cái.
Trương Thúy Hoa không nhìn tới hắn ta nữa, mà quay đầu nhìn về phía em dâu Đỗ thị.
Đỗ thị đã sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, sợ bị giáp sĩ bên cạnh cắt lưỡi.
Trương Thúy Hoa cũng không nói nhiều, đi lên trước, chính là một bạt tai.
Nương theo tiếng tiếng bạt tai thanh thúy, nàng dùng sức hét: "Nam nhân ta không phải đồ bỏ đi!"
Tay thuận thế quất tới một cái, lại trở tay quất thêm một cái.
"Không phải nam nhân ta không cần hai mẹ con chúng ta!"
Chát!
"Nam nhân nhà ta là một hán tử!"
Chát!
"Chử Yêu có phụ thân, chàng tên là Chử Hiếu Học!"
Chát!
Mấy bạt tai liên tiếp, Đỗ thị trực tiếp ngã nhào xuống đất, chính Trương Thúy Hoa cũng dùng sức thở.
Thở được một lúc, nàng thu tay, quay người trở lại.
"Không còn gì nữa?" Khương Vọng hỏi.
Trương Thúy Hoa nghĩ nghĩ, chỉ vào lão bản sòng bạc đang quỳ dưới đất tên là Liêu Quốc kia, nói: "Kẻ này ngày thường hay dụ dỗ người ta đặt cược, cầm nhà, cho vay tiền, sau đó là ép bức người ta trả nợ, hại không biết bao nhiêu người! Loại người này không bị phạt, trấn Ngõa Diêu vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"
"Tỷ muốn xử phạt thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Trương Thúy Hoa lắc đầu: "Ta chỉ là một thôn phụ hương dã, không thông Tề luật, không biết nên xử phạt thế nào. Vẫn là để các quan lão gia xử lý đi."
Khương Vọng bình tĩnh hỏi: "Ta nói rồi, tỷ muốn xử phạt thế nào đều được."
Trương Thúy Hoa chỉ nói: "Hầu gia thương cảm cho cô nhi quả mẫu chúng ta, làm chủ cho chúng ta. Nhưng ta không hiểu gì hết, sao dám làm ảnh hưởng đến thanh danh của Hầu gia?"
Khương Vọng lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
Hắn nhấn mạnh: "Dù cho kẻ nào phạm sai lầm, cũng đều phải nhận trừng phạt."
Bao gồm đình trưởng, thành chủ, quận trưởng, hôm nay hắn đều sẽ làm chỗ dựa cho Trương Thúy Hoa vấn trách.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad