Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3116 - Cùng là mồi câu (4)



Chương 3116 - Cùng là mồi câu (4)




Chương 3116: Cùng là mồi câu (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn ta nhìn Khương Vọng một chút: "Hàn Hú là một quốc chủ rất thông minh, chắc chắn sẽ không dễ dàng mắc câu như vậy đâu."
Khương Vọng nghe được sự khuyến cáo uyển chuyển này: "Cho nên huynh ngăn cản không cho ta đi Yên Vân Sơn, là bởi vì huynh cảm thấy đó cũng là mồi nhử?"
Yên Vân Sơn ở giữa Đan quốc và Tống quốc.
Chưa ai từng nghĩ đến, Vô Sinh Giáo lại kiến tạo một tòa địa cung ở nơi đó.
Hôm qua, bên trong địa cung dưới lòng đất kia, có mười cường giả Thần Lâm và hai trăm tu sĩ siêu phàm cùng tập sát Trương Lâm Xuyên nhưng đều thất bại, hiện trường vô cùng thê thảm.
Việc này chấn động cả hai vực Tây, Nam.
Tin tức cũng truyền đến tai Khương Vọng.
Trọng Huyền Thắng nói: "Người mưu hổ, hổ cũng mưu người. Đối với Trương Lâm Xuyên, bây giờ chúng ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Vô Sinh Giáo không có khả năng lật bàn. Thiên kim chi tử thì phải cẩn thận, huynh đã là quốc hầu Đại Tề, không cần đích thân mạo hiểm."
Giáo phái của Trương Lâm Xuyên đã bị hủy diệt, sự nghiệp ở Tề quốc của Khương Vọng vẫn còn rất nhiều khả năng. Trọng Huyền Thắng nói đúng, thời gian đứng về phía Khương Vọng.
Nhưng là bọn họ cũng đều biết, Trương Lâm Xuyên có thần thông thế mệnh vô cùng đặc biệt, vẫn có khả năng gửi thân ở những người khác, vậy nên yên lặng chờ tiếp đối với tương lai cũng không phải là đáp án chính xác.
Bọn họ cũng biết... Người trong thiên hạ tiễu sát Vô Sinh Giáo tuy nhiều, nhưng đa số là vì phần thưởng. Khi nguy hiểm cùng thu hoạch không còn cách xa nhau, ngoại trừ Khương Vọng, còn người nào có đủ quyết tâm thề giết Trương Lâm Xuyên đây?
Ngoại trừ người một tay hủy diệt Vô Sinh Giáo là Khương Vọng, còn ai mang theo sát tâm lớn nhất thề giết Trương Lâm Xuyên bây giờ đang lẩn trốn đây?
Nếu như Khương Vọng vẫn luôn trốn ở Lâm Truy, chỉ dùng treo thưởng để thu hút người, để thiên hạ lùng giết Vô Sinh Giáo thì động tĩnh ở Yên Vân Sơn, rất có thể chính là động tĩnh sau cùng của Trương Lâm Xuyên.
Mà hắn cũng không thể lúc nào cũng mang theo một vị Chân Nhân đồng hành, hoặc để vị cường giả đỉnh cao nhất kia thời thời khắc khắc trông chừng hắn. Một khi người ta không còn thời gian rảnh rỗi, thứ hai là không nhìn thấy hy vọng có thể giết chết hắn, Trương Lâm Xuyên chắc chắn sẽ không thò đầu ra.
Chuyến này của Khương Vọng vừa là cá cũng vừa là mồi, hắn ra khỏi Tề quốc, cùng Trương Lâm Xuyên xem như là thả câu lẫn nhau.
Những điều này, đương nhiên Khương Vọng cũng hiểu.
Nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn Trọng Huyền Thắng một cái, nói: “Huynh cứ ở trong phủ tọa trấn, tập hợp tin tức các nơi, điều hành vây quét. Có việc thì liên hệ ta qua Thái Hư Huyễn Cảnh."
Tay hắn xách theo trường kiếm, quay người đã đạp cầu đá mà xa.
"Thế giới này quá lớn, bỏ lỡ lần này, không biết phải đến khi nào ta mới tìm được hắn. Ta cũng không muốn... Cho hắn cơ hội nào nữa."
"Nếu như nói đây là mồi câu Trương Lâm Xuyên chuẩn bị cho ta, vậy thì để xem, một kẻ bị đánh rơi khỏi cấp độ Chân Thần là hắn ta, lưỡi câu sắc bén cỡ nào, cần câu cứng đến bao nhiêu, cùng... Phải chăng hắn cũng có quyết tâm giống như ta!"
Trường Hà lâu đời tự nhiên có những gợn sóng xanh mê người.
Một gợn nước, chiếu ra vô số bóng người.
Lục Diễm đã bay được một thời gian dài, trong địa cung yên ắng không âm thanh, Trương Lâm Xuyên mới bỗng dưng há mồm, phun ra một khối nội tạng vỡ vụn.
Trên mặt gã không có biểu tình gì, chỉ là lại lấy ra một cái khăn tay khác, lau sạch vết máu nơi khóe miệng.
Nếu như nói, ở thời điểm hiện tại khi Vô Sinh Giáo đã xác định là bị hủy diệt, nếu gã quyết định muốn giết người cầu đạo, vậy thì vừa rồi không nên buông tha cho Lục Diễm.
Nhưng Lục Diễm không phải chỉ là một tu sĩ Thần Lâm bình thường, ông ta có Minh Nhãn trời sinh, không phải những cường giả thuộc tiểu tông tiểu phái nghe lệnh Kính Thế Đài mà đến tranh chút lợi ích này có thể so sánh được.
Cảnh quốc muốn lấy được danh tiếng vượt trên Tề quốc, muốn thể hiện rõ cảm giác tồn tại trong lần hành động tru tà này, biện pháp tốt nhất đương nhiên là tự tay xóa sạch Vô Sinh Giáo.
Một thiên kiêu Thần Lâm xuất thân từ Tĩnh Thiên Phủ Cảnh quốc, cùng Dực Quỷ đã bị dọa sợ mất mật ăn nhịp với nhau, triệu tập một lượng tu sĩ ở các tiểu tông môn, muốn bày ra dáng vẻ lấy đá đè trứng, thương ưng trảo thỏ, vây quét Yên Vân Sơn, trong đó có mười một Thần Lâm!
Một trận chiến qua đi, chỉ sợ những tiểu tông môn này cũng phải xóa tên.
Nếu không phải trên người Dực Quỷ có tri giác ẩn giấu của gã, nếu không phải gã cố ý muốn đối mặt với một ván này, nếu không phải vì gã muốn thiết kế một kiếp cho mình, sao loại ngu xuẩn như Dực Quỷ lại có được cơ hội chứ?
Cỗ Bạch Cốt thánh khu gã khổ tâm chuẩn bị kỹ, nghĩ mọi cách đoạt lấy này gần như hoàn mỹ không một tì vết.
Sở dĩ nói "gần như" là bởi vì thân thể này chỉ hái được bốn thần thông, chưa thể thành tựu Thiên Phủ.
Không phải Bạch Cốt Thánh Khu không có tiềm lực này.
Mà lúc đó, Bạch Cốt Tà Thần vì kiêng kỵ ý chí hiện thế nên thân thể ở hiện thế do Thần tạo nên này, trở thành một cái bè khổ hải, trời sinh đã không thể hoàn mỹ!
Bộ Bạch Cốt Thánh Khu lấy thân thể Vương Trường Cát làm cơ sở, lấy sát khí chiến trường làm hỏa lô, luyện chế nên này còn có tai họa ngầm tồn tại.
Tai hoạ ngầm này vô cùng nhỏ bé, bình thường không có bất kỳ ảnh hưởng gì, lại liên quan đến sự bài xích của thiên ý khi gã đăng lâm dến tuyệt đỉnh kia.
Từ vạn cổ đến nay, đăng lâm tuyệt đỉnh khó khăn cỡ nào? Trong quá trình leo đỉnh, mỗi một sợi lông trên thân cũng như vạn quân đè ép!
Ai có thể mang theo sự bài xích của thiên ý mà đăng đỉnh?
Nói cách khác, thân thể này kỳ thực vô vọng với Diễn Đạo.
Lúc trước, Bạch Cốt Tôn Thần có thể không thèm để ý điểm này, giáng lâm thánh khu liền có thể tiến lên nhưng gã thì còn lâu mới có thể làm được.
Không có tầm mắt cùng thủ đoạn trên dỉnh cao nhất không cách nào dễ dàng xóa đi tai họa ngầm này.
Mà gã phải tới lúc thành tựu Chân Thần mới phát giác được điểm tai họa ngầm này, còn trước đó đến cả tư cách phát hiện cũng không có!



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad