Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1520: Gây trơ cả xương

Chương 1520: Gây trơ cả xương
Chuyện xảy ra vào sáng sớm trong thái miếu trước hết đã bị phong tỏa tin tức, nhưng không thể phong tỏa nổi...
Chí ít không phải là chuyện mà một tên Mã Hùng có thể phong tỏa ngăn chặn.
Không nói đến cái khác, ngay từ bản thân hắn ta mà ra, bởi vì trong thành Lâm Tri này còn rất nhiều người có thể hỏi được thông tin từ miệng hắn ta, mà hắn ta cũng không dám không mở miệng.
Người biết được đầu tiên tất nhiên là những người rất có thế lực ở trong phủ Tuần Kiểm Đô Thành.
Còn Trọng Huyền Thắng thì lại thuộc về loại có quan hệ thân thiết với người trong cuộc.
Lúc Lý gia nhận được tin tức, dù không nằm trong nhóm những người tiếp cận thông tin nhanh nhất nhưng cũng không tính là chậm.
Khi Khương Vọng đi được khoảng nửa canh giờ, thì có người tiến đến báo tin. Hai bên nghiệm chứng hoàn toàn ăn khớp với lời nói của Khương Vọng.
Lúc đó lão thái quân Lý gia ngồi ở vị trí cao nhất chậm rãi uống trà.
Tôi Thành Hầu đương thời - Lý Chính Ngôn và Lý Chính Thư đang bàn luận về việc này.
Từ sau khi Lý Chính Ngôn ngồi vững vị trí gia chủ, lão thái thái rất hiếm khi phát biểu ý kiến đối với những chuyện trong gia tộc.
Ngoại trừ uống chút trà, nghe chút hí kịch, thì chính là thỉnh thoảng cầm quải trượng đầu rồng đánh Lý Long Xuyên.
Chẳng qua là nghe người bên dưới nói rằng, trước khi Khương Vọng vào linh từ Cửu Phản Hầu và gặp phải biến cố, cũng là vừa mới tế bái xong và ra khỏi linh từ của Tôi Thành Hầu đời thứ nhất...
Lão thái thái nghe vậy thì nhịn không được nói một câu: "Thật là một đứa trẻ ngoan."
Lý Chính ngôn và Lý Chính Thư liếc nhìn nhau một cái rồi đều bật cười.
Sau khi rời khỏi Lý phủ, Khương Vọng tự trở về biệt phủ Hà Sơn.
Bất kể giờ phút này Lâm Tri phong vân biến ảo (1) cỡ nào, có biết bao nhiêu người lo lắng bất an. Thì chỉ có tu vi của bản thân mới là nền tảng của đời mình. Thành tích trên Hoàng Hà Hội mới là bậc thang để tiến thân.
1. Phong vân biến ảo: biến động bất ngờ.
Cho tới bây giờ Khương Vọng vẫn luôn tỉnh táo. Hắn biết rõ mình muốn cái gì, cũng luôn tiếp tục cố gắng.
Đóng cửa khóa phòng, tự đi nghiên cứu Hỏa Giới Thuật.
Hắn nhất định phải thừa nhận một chuyện.
Mặc dù hắn đánh bại Lôi Chiêm Càn một cách nhẹ nhõm, tựa như chiếm cứ ưu thế áp đảo. Nhưng thật ra tiến độ tu hành Hỏa Nguyên Đồ Đằng của hắn còn kém xa Lôi Nguyên Đồ Đằng của Lôi Chiêm Càn.
Sức mạnh của Hỏa Nguyên Đồ Đằng không đủ để duy trì sự cân bằng với Tam Muội Chân Hỏa, ngay cả khi hắn có thể điều khiển Hỏa Giới Thuật tạo thành hình dáng đường nét, thì hắn cũng đã phải cực lực áp chế Tam Muội Chân Hỏa.
Sự chênh lệch về chất đòi hỏi lượng phải ngang ngửa nhau.
Vì thế trong khoảng thời gian này, Khương Vọng không thể không dành nhiều thời gian tu luyện Hỏa Nguyên Đồ Đằng hơn.
Dù sao cái này cũng là một trong những công pháp mạnh mẽ ở một thế giới, không thể dễ dàng nghiên cứu triệu để được.
Cũng may Hỏa Nguyên Đồ Đằng không phải là Hỏa Nguyên Đồ Đằng đơn thuần, từ lâu đã liên kết với Bạch Cốt Liên Hoa tạo thành Chích Hỏa Cốt Liên.
Tinh lực không thuộc tính có thể chuyển hóa thành tất cả các lực lượng, đương nhiên cũng bao gồm lực lượng Đồ Đằng. Nhờ có sự duy trì của hai cái này, mới có thể miễn cưỡng hơi cân bằng.
Nhưng muốn nhanh chóng đạt tới mức mà Hỏa Giới Thuật cần, thì không thể không nỗ lực nhiều hơn trên phương diện Hỏa Nguyên Đồ Điển.
Từ ban ngày đến khi về đêm, trong lúc tu hành thời gian luôn trôi qua rất vội vã.
Tu luyện đương nhiên vất vả.
Vào lúc người khác đang tiên y nộ mã (2), vào lúc người khác đang hoa thiên tửu địa (3), thì hắn vẫn cứ miệt mài, vẫn cứ bôn ba.
(2) Tiên y nộ mã: quần là áo lụa, hưởng thụ (3) Hoa thiên tửu địa: cuộc sống sa đọa, trầm mê chơi bời Hắn chịu đựng sự hiu quạnh và cô đơn, đối đầu với bản năng muốn sống nhàn hạ.
Có điều, nhiều khi việc có thể yên tâm tu hành cũng là một chuyện hạnh phúc.
Chuyện ở linh từ của Cửu Phản Hầu đã ngầm lan ra khắp đô thành.
Một đêm này ở Lâm Tri, vô số người mất ngủ!
Hiện nay Tề Đế gần như ngày nào cũng lên triều.
Từ giờ mão cho đến giờ thìn, mỗi ngày hai canh giờ, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Một tuần chỉ nghỉ phép một ngày. Đến nay ngài cũng đã năm mươi lăm tuổi.
Không thể nói là không cần cù.
Dưới sự cai trị của ngài, Tể quốc không thể nghi ngờ chính là bá chủ Đông Vực, oai phong bốn phương, uy nghiêm hải ngoại.
Giờ mão là lúc bắt đầu lâm triều, cho nên thực ra các đại thần tham dự buổi triều đều đã đến gần đông đủ từ giờ dân. Các Triều Nghị Đại Phu trong Chính Sự Đường lại càng phải thảo luận qua chính sự ngày hôm nay trước giờ lên triều.
Cho dù hiện tại đang là cuối tháng năm, giờ dần vẫn còn chưa có hừng đông.
Thành Lâm Tri vĩ đại ẩn mình trong đêm dài.
Trên quảng trường hùng vĩ bên ngoài Tử Cực Điện, các nhóm văn võ bá quan tựa như đàn kiến từ từ tiến đến từ khắp nơi, rồi dần tụ tập lại một chỗ.
Sao đó dựa vào địa vị, cấp bậc của mình mà sắp xếp thành hàng, chờ đợi một tiếng chuông Triều Văn.
Trong những năm tháng đã qua, vô số quan viên đã đi qua quảng trường này, đi không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hôm nay lại có điểm khác biệt.
Nếu như có thể quan sát từ trên cao, nếu như ánh mắt có thể nhìn xuyên qua bóng đêm đen đặc, thì có thể nhìn thấy...
Những "con kiến" tụ tập trên quảng trường đá trắng cực lớn kia, không bàn đến địa vị, tất cả đều cố gắng tạo thành một vòng tròn lớn, để lại một khoảng trống cực rộng ở trên quảng trưởng.
Mà ở giữa khoảng trống ấy là một điểm đen nho nhỏ.
Một con kiến nho nhỏ.
Khi ánh sáng dần dần xuyên qua màn đêm vô tận, là lúc thế giới này nghênh đón nắng sớm.
Keng...
Chuông Triều Văn trên Quan Tinh Lâu đã vang lên.
Tiếng chuông này kéo dài hùng hồn, truyền khắp ba trăm dặm tòa thành to lớn của bá quốc, khiến người nghe thấy mà trong lòng thanh tịnh, đầu óc sảng khoái, tỉnh thần minh mẫn.
Tòa thành Lâm Tri vĩ đại cũng dần "thức giấc"
Hai binh sĩ đeo đao mỗi người cầm một bên cánh cửa, từ từ đẩy cánh cửa cực lớn của Tử Cực Điện ra.
Bởi vì thời gian còn sớm và ánh mặt trời còn chưa đủ sáng, cho nên Xích Nhật Châu treo lơ lửng trên mái vòm của Tử Cực Điện đang tỏa sáng rực.
Đại điện rộng lớn lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Các nhóm văn võ bá quan yên lặng nối đuôi nhau mà vào, trên quảng trường chỉ còn điểm đen cô độc kia, vẫn lẻ loi như cũ.
Hiện tại, trời đã dần sáng lên.
Thế giới này cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.
Để tầm mắt xuống thấp, rồi lại xuống thấp một tí.
Là có thể nhìn thấy thân ảnh đang quỳ trên quảng trường kia càng ngày càng rõ ràng.
Đó là một thân ảnh gầy yếu đang cởi trần.
Toàn thân trên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần đơn độc, tóc dài rối tung, bình tĩnh quỳ gối ở trên quảng trường bên ngoài Tử Cực Điện.
Mỗi một văn võ bá quan lên triều ngày hôm nay đều nhìn thấy hắn ta, nhưng từng người đều tỏ vẻ như không nhìn thấy hắn ta.
Không một ai nói tiếng nào với hắn ta, không một ai dám liếc nhìn hắn ta nhiều thêm một chút.
Có người quan tâm, có người chờ mong, có người lo lắng, cũng có người mừng thầm... Nhưng tất cả đều chỉ im lặng.
Người quỳ gối ở chỗ này chính là Thập nhất Hoàng tử của Đại Tề, cung chủ Trường Sinh Cung - Khương Vô Khí.
Sau khi cổi bỏ áo lông chồn khoác quanh năm, mới nhận ra hắn ta thật sự rất gây.
Trên tấm lưng trần trụi của hắn ta là từng đoạn từng đoạn cột sống như thể bại lộ trong không khí, chỉ có thể khiến người ta nghĩ đến một câu "gầy trơ cả xương".
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad