Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1408: Lữ Tông Kiêu

Chương 1408: Lữ Tông Kiêu
Khương Vọng thuê một chiếc xe ngựa, cũng giống ngày thường, không muốn lãng phí một chút thời gian nào, dựa định vừa tu hành vừa trở về Lâm Tri.
Đương nhiên, xe ngựa dưới danh nghĩa Bảo thị sẽ kiên quyết không làm ăn với hắn. Hắn phải tốn giá tiền gấp đôi, mới có thể ngay lập tức thuê một chiếc xe ngựa của một nhà cỡ nhỏ.
Tuy nhiên, xe ngựa đi đường không được bao lâu thì lại bị người ta cản lại.
"Xin hỏi, trong xe có phải là Khương Vọng Khương đại nhân hay không?"
Xe ngựa dừng lại.
Đánh giá thông tin được đưa ra từ giọng nói kia, thì người tới trong khoảng hai mươi đến hai mươi lăm tuổi.
Khương Vọng vén rèm xe lên, lập tức nhìn thấy một quan viên trẻ tuổi đội mũ quả dưa màu nâu, chỉ có tu vi Chu Thiên Cảnh.
Chẳng qua quan phục trên người tên kia cũng đủ để phu xe ghìm dây cương dừng xe ngựa.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Câu hỏi đầu tiên của Khương Vọng khiến cho người kia sững sờ.
"Tại hạ hai mươi hai" Quan nhỏ đàng hoàng nói.
Giọng nói của người già và người trẻ tuổi tất nhiên sẽ không giống nhau, chẳng qua nếu muốn biết cụ thể bao nhiêu tuổi, thì chắc chắn là nhờ có Ngũ Tiên Như Mộng Lệnh.
Khương Vọng vừa lòng gật đầu: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
"Tại hạ là quan viên cai quản thành Thiên Phủ, cấp trên có dặn dò nếu nhìn thấy ngài thì mời ngài đi phủ thành chủ một chuyến.
Thành chủ chúng ta chờ ở trong phủ. Ta vừa mới nhận được tin tức ngài xuất hiện ở bến tàu, thì lập tức đến đây tìm"
Thành chủ thành Thiên Phủ tìm ta?
Trong lòng Khương Vọng hơi lay động, lập tức xuống xe: "Ta đi theo ngươi"
Hắn nghiêng người nói với phu xe: "Làm phiền ngươi chờ ở chỗ này một lát, ta làm xong việc thì lại xuất phát"
Thấy vị khách nhân này thậm chí còn có dính líu quan hệ với thành chủ thành Thiên Phủ, phu xe nào dám có ý kiến gì, lập tức cung kính cúi đầu: "Đại nhân cứ yên tâm"
Nếu thành chủ thành Thiên Phủ muốn tìm Khương Vọng, thì có rất nhiều cách. Không nói đến việc chặn thuyền gần biển về.
Lấy địa vị siêu phàm của thành Thiên Phủ ở quận Lâm Hải, khi Khương Vọng vừa mới xuất hiện ở bến tàu thì đã có thể chặn hắn.
Mặc dù vị quan viên này nói rất hay, vừa mới nhận được tin đã chạy tới, dường như lộ trình chậm một chút nên lúc này mới tìm tới người. Nhưng Khương Vọng cảm nhận được, có vẻ như thành chủ thành Thiên Phủ không muốn gióng trống khua chiêng tìm hắn.
Việc này có chút bí ẩn.
Chẳng lẽ... có liên quan đến bí cảnh Thiên Phủ?
Khương Vọng chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập dồn dập lên.
Viên quan nhỏ của thành Thiên Phủ không nhiều lời, mà Khương Vọng cũng không nói gì, thậm chí còn lấy một chiếc áo choàng từ trong hộp trữ vật ra rồi mặc lên. Suốt cả chặng đường đều im lặng như vậy, khiêm nhường đi vào thành Thiên Phủ.
Phong cách kiến trúc của phủ thành chủ thiên về trang trọng, trông rất nghiêm túc.
Lần trước gặp mặt, thành chủ thành Thiên Phủ cũng không lên mặt, lúc này nhìn thấy Khương Vọng mở cửa tiến vào thư phòng rồi mới bỏ áo choàng xuống.
Y lập tức đứng dậy ra đón.
"Thiên kiêu của Đại Tề ta đã trở về!" Trong lời nói lộ ra sự vui mừng.
Y tùy ý nhìn lướt qua áo choàng trong tay Khương Vọng, dù ngoài mặt không nói gì, nhưng hiển nhiên tỏ về hài lòng.
Thành chủ thành Thiên Phủ họ Lữ, tên là Lữ Tông Kiêu.
Có thể nắm giữ được một nơi như thành Thiên Phủ, địa vị cũng không kém so với quận trưởng là bao. Thêm nữa hiện tại vẫn trong tuổi trung niên, còn có cơ hội đột phá Thần Lâm, tiền đồ khó có thể đo lường. Mấy lần đều tiếp đãi Khương Vọng long trọng, được cho là chiết tiết hạ giao (1).
(1) Chiết tiết hạ giao: hạ mình trước người khác, tôn trọng những người có hiểu biết và năng lực.
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không kiêu căng, lập tức cười nói:
"Nhìn thấy thành chủ đại nhân, ta mới chính thức ý thức được mình đã thoát khỏi hành trình trên biển khốn cùng, thực sự trở lại nhân giới của chúng ta"
Lữ Tông Kiêu cười ha hả: "Đúng vậy, người một nhà không nói hai lời"
Người hầu đã đóng cửa thư phòng lại từ lâu, thuộc hạ của thành chủ thành Thiên Phủ đều canh giữ ở ngoài cửa, điều này càng chứng minh tính bí mật của cuộc nói chuyện lần này.
Lòng Khương Vọng lập tức bồn chồn, ngồi xuống hỏi han hai câu rồi nói: "Thuộc hạ của quý phủ nói, ngài có chuyện quan trọng muốn hẹn gặp tại hạ, không biết là chương trình gì vậy?"
Lữ Tông Kiêu suy tính rồi nói: "Khương lão đệ, ta lớn hơn mấy tuổi nên mạo muội gọi ngươi một tiếng lão đệ"
Tùy rằng thành chủ thành Thiên Phủ có ý "nhìn món ăn dưới đĩa" (2), sau khi Khương Vọng vang danh khắp đảo thì thái độ mới gần gũi hơn một bậc.
(2) Nhìn món ăn dưới đĩa: nghĩa là nhìn tình hình mà làm việc, linh hoạt.
Nhưng Khương Vọng với y không ân cũng không oán, hiện tại lại không có vấn đề gì về lập trưởng, nên cũng không nhất thiết đẩy bạn bè ra xa mình.
Cho nên hắn quyết đoán tiếp lời: "Lữ đại ca, huynh có chuyện gì thì cứ nói."
Khuôn mặt Lữ Tông Kiêu vốn thô kệch, râu ngắn như gai, thường ngày trông rất uy nghiêm.
Giờ phút này lại nhìn Khương Vọng chằm chằm, bầu không khí cũng tự nhiên trở nên nghiêm túc: "Khương lão đệ, đệ nói thật cho lão ca ta biết đi, lai lịch người bạn kia của đệ là gì?"
Vị nào vậy?
Khương Vọng mau chóng suy nghĩ, trong giọng điệu chất chứa một chút bất an cùng với chờ mong mà ngay cả bản thân cũng không biết: "Là Trúc Bích Quỳnh sao?"
"Chính là tiểu cô nương mà đệ đưa vào bí cảnh Thiên Phủ kia"
Khương Vọng không giấu diếm gì, thành thật nói: "Nàng là bạn tốt của ta, là đệ tử thân truyền của Bích Châu bà bà - trưởng lão thực vụ của Điếu Hải Lâu. Là một người ngây thơ hồn nhiên, không có mưu mô gì. Trên người nàng cũng không có điểm đặc biệt gì, chắc hẳn Lữ đại ca cũng biết chuyện nàng bị thẩm vấn ở trên đài Thiên Nhai."
Trên đại điển hải tế, Trầm Đô Chân Quân cũng có mặt.
Nếu như Trúc Bích Quỳnh thực sự có chỗ đặc biệt gì, thì chắc chắn không giấu được ánh mắt của Nguy Tầm.
Khương Vọng nói mấy câu đều xác thực rõ ràng, Lữ Tông Kiêu hoàn toàn không thấy chỗ hở nào để nghi ngờ.
Nhưng y ngồi ở đó vẫn cảm thấy có chút khó xử.
"Sao vậy?" Khương Vọng khó nén sự vội vàng, hỏi: "Có biến cố gì sao?"
"Ta cũng không biết là tốt hay xấu." Lữ Tông Kiêu thở dài một hơi rồi nói rằng: "Tiểu cô nương mà đệ đưa vào bí cảnh Thiên Phủ...
Nàng đi ra rồi."
Oành!
"Cái gì?
Trong lúc Khương Vọng vội vã đứng dậy, kình lực trên tan tản ra, khiến cho tay vịn của ghế cũng bị gãy mất.
Lúc này hắn cũng không lo được chuyện thất lễ: "Huynh nói thật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad