Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2789 - Tự cổ chí kim bao chuyện hưng vong, lưu lại sách sử cũng chỉ là cái tên (2)



Chương 2789 - Tự cổ chí kim bao chuyện hưng vong, lưu lại sách sử cũng chỉ là cái tên (2)




Chương 2789: Tự cổ chí kim bao chuyện hưng vong, lưu lại sách sử cũng chỉ là cái tên (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chiến trường đông tuyến đã đạt được thắng lợi quyết định.
Chiến trường bắc tuyến, Phụng quốc công Chu Anh, Tuyên Bình hầu Phàn Ngao của Đại Hạ, đều đã chiến tử, chủ soái liên quân các nước đông vực Tạ Hoài An đã chỉ huy tây tiến, quân tiên phong nhắm thẳng Quý Ấp.
Lúc này, hắn ta đứng trên xe lầu Nhung Trùng, ngắm nhìn tòa thành Đồng Ương kiên cố như không thể phá vỡ này.
Giữa hắn ta và thành Đồng Ương, là mênh mông cuồn cuộn tướng sĩ Đại Tề, như sóng biển cuộn trào, lấp đầy mọi lỗ hổng trong tầm mắt.
Tiếng huýt gió kinh khủng không ngừng vang lên kia, chính là tiếng nỏ Xạ Nguyệt không ngừng bắn tên.
Chiến xa…
Bình nguyên Giang Âm hôm nay, sẽ không có một tấc đất yên bình nào.
Thu Sát, Trục Phong, Xuân Tử, tam quân đều xuất hiện, trận quyết chiến cuối cùng… Đã bắt đầu!
Trọng Huyền Chử Lương, Lý Chính Ngôn, Trần Trạch Thanh, đều tự mình lĩnh quân, không ngừng tấn công phòng thủ của thành Đồng Ương.
Toàn bộ bầu trời bình nguyên Giang Âm, có một loại sắc thái sặc sỡ, đó là di lưu đạo ngân của các vị Diễn Đạo chân quân.
Nguyễn Tù với Tự Kiêu, Yến Bình với Ngu Lễ Dương… Bốn vị cường giả Diễn Đạo, còn chưa chính thức bắt đầu giao đấu, nhưng đạo tắc đã bắt đầu va chạm!
Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!
Tiếng trống trận cực lớn từng tiếng từng tiếng vang lên, giống như đang đáp lại tiếng kêu gào không cam lòng của người Tề dưới thành Quý Ấp ba mươi ba năm trước.
Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ cao ngạo tung bay, kiêu hãnh thể hiện sự uy nghiêm của bá chủ đông vực với tứ phương.
Trận đại chiến khiến cả thiên hạ chú ý đến này, đã tiến thẳng đến phần cuối, tiến về phía kẻ thắng lợi cuối cùng.
Nhưng ánh mắt của Tào Giai, vẫn rất bình tĩnh.
Trên khuôn mặt được hình dung là toát lên vẻ đau khổ của nàng dâu nhỏ kia, thể hiện một sự kiên nhẫn vĩ đại.
Sự kiên nhẫn đó khiến cho hắn ta có thể gánh vác mọi áp lực, kiên định thi hành chiến lược của mình, dó đó từng bước từng bước đẩy trận chiến phạt Hạ này đến giai đoạn hiện tại.
Những thứ áp lực này…
Không chỉ là sự ngoan cường của Hạ quốc, không chỉ là sự uy hiếp của Cảnh quốc cường đại, không chỉ là âm thanh thúc giục, bất mãn đến từ Tề quốc, thậm chí không chỉ là sinh tử của trăm vạn đại quân, thành bại của nghiệp lớn phạt Hạ của Tề quốc!
Mà còn có sự lo âu không thể tránh khỏi của chính hắn ta từ lúc khai chiến kia!
Toàn bộ sinh mệnh chính trị của hắn ta, danh dự đời này của hắn ta, đều đặt cược hết vào trong trận chiến này.
Hắn ta so với bất cứ ai đều muốn thắng một cách thống khoái, thắng một cách ưu việt.
Nhưng sau đó, chỉ có thể chọn một cách không để người khác lý giải một cách vụng về! Thậm chí xấu xí! Chỉ vì thắng lợi cuối cùng.
Đến nay, hắn ta đứng ở chỗ này, ngẩng đầu thẳng lưng.
Hắn ta cảm nhận được một loại tâm tình kiêu ngạo hiếm có.
Cũng không phải là kiêu ngạo vì hắn ta nắm trong tay thắng bại của một cuộc chiến đại quốc, mà là kiêu ngạo bởi chính mình có thể có kiên trì như vậy, có dũng khí như vậy.
Ánh mắt của hắn ta tĩnh lặng như biển.
Cho đến khi…
Một cành hoa đào bay tới, tạo nên rung động bé nhỏ.
Chốc lát rung động hóa thành gợn sóng!
Ban đầu chỉ là một mỹ nam tử môi hồng răng trắng, bước chậm trong hẻm nhỏ.
Ban đầu chỉ là một cây hoa đào, đón xuân sớm.
Đây không phải là một thời gian lãng mạn.
Nhưng mỹ nam tử cẩm y hoa phục, tiện tay vẻ một cành hoa. Sau đó đưa ngang đôi mắt đa tình, xuyên qua hẻm nhỏ, phố dài, thành lâu, nhà cửa… Nhìn tới trận giao chiến của gần trăm vạn đại quân.
Lúc ông ta nhìn về phía Tào Giai thì ông ta cũng đã tiến tới gần Tào Giai.
Cành đào trong tay cũng nhuốm chút se lạnh của mùa xuân!
Đồng Ương không có, hàn huyên tặng một cành xuân!
Nếu không có Tề quân, thì đây hẳn là một thời gian ấm áp.
Nếu không có Tào Giai, đây chính là lúc hoa nở!
Giọng nói của Ngu Lễ Dương, có một loại dịu dàng đặc trưng, nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa thù hận cuồn cuộn của Hạ quốc.
“Cành đào tươi đẹp như máu, xứng được cắm vào xương sọ của Tào quân!
Trong mắt Tào Giai có kinh ngạc, nhưng Tào Giai không nhúc nhích.
“Bối quận có hoa đào tuyết, là cực phẩm trong số các loại hoa, thế gian hiếm thấy. Ba mươi năm mới nở, nở suốt ba mươi năm. Nếu như Mân vương yêu thích… Lão phu có thể từ bỏ thứ yêu thích.”
Trong lúc họ nói chuyện, xuất hiện một bàn tay thon gầy, vô cùng tùy ý nhặt cành hoa đào lên, cũng xác nhận người Hạ quốc không thể nào có một mùa xuân thanh thản.
Không tỏ vẻ gì khẽ ngửi, trên khuôn mặt lão giả gầy gò nở nụ cười.
Từ khi đế quốc Đại Tề lập quốc đến nay, là vị tướng quốc duy nhất ở tướng vị thành công vượt lên quan đạo, vĩ lực quay lại chính mình, đứng trên đỉnh cao siêu phàm, Yến Bình!
“Họ Yến có phần tâm ý này, bổn vương tương đối khen ngợi.”
Tự Kiêu vẫn đang đứng trên cổng thành thành Đồng Ương, nhưng mà quả đấm của ông ta đã sớm nghiền nát không gian quanh người Tào Giai: “Sau này công phá Lâm Truy, tất cùng Mân vương đến Bối quận ngắm cảnh!”
Nhưng mà ánh sao chảy trôi như nước, quá trình toái diệt kia dường như căn bản không hề tồn tại.
Trâm ngọc màu đen cắm nghiêng trên búi tóc, giám chính Khâm Thiên giám có khuôn mặt quá trẻ trung, chỉ bình tĩnh nói: “Ta thay ngươi gieo một quẻ, ngươi hình như không làm được.”
Ngữ khí của y còn dị thường thật thà.
Sau đó trên trời dưới đất, nhất thời xuất hiện một tấm lưới ánh sao bao trùm cả chiến trường.
Ánh sao bất tận lưu chuyển, trong nháy mắt liền đem bốn vị chân quân Diễn Đạo cách xa nơi nay, thẳng tiến thiên ngoại.
Rầm rầm rầm!
Bầu trời không biết bị sức mạnh của người nào tác động, tạo ra một vết nứt dài, giống như một khe sâu cực lớn, vắt ngang bầu trời.
Giọng nói như sấm của Vũ vương vang lên…
“Trường Sinh Quân! Vẫn chưa ra tay, còn đợi đến khi nào?”
Ông ta đang kêu gọi điện chủ của Nam Đấu điện, người đã từng là tồn tại vĩ đại hiệu là Nam Cực trường sinh đế quân!
Trên chiến trường, người nghe thấy tên hiệu này, không khỏi biến sắc.
Nhưng Hạ quân không có thời gian hoan hô, bởi vì Tề quân còn đang xung phong.
Tào Giai vẫn đứng vững trên lâu xe Nhung Trùng.
Trong tầm mắt cũng không có thân ảnh nào.
Trong giọng nói cũng không có chút khác thường nào.
Nhưng mà trong sông dài vận mệnh, có một thân ảnh miện phục mơ hồ, đi lại trên con đường vận mệnh của Tào Giai!
Thân ảnh mơ hồ đó tỏ rõ uy nghiêm, ông ta than nhẹ một tiếng: “Tào Giai, đến đây kết thúc.”
Trong giọng nói thể hiện rõ sự kiên quyết, giống như chỉ đang trần thuật một sự thật, thứ được quyết định chính là cuộc đời của Tào Giai, vả lại còn không có khả năng cứu vãn.
Nhưng mà theo một bước cuối cùng của ông ta, trong dòng sông sinh mệnh, bầu trời đột nhiên đỏ như máu. Màu đỏ như biển, cuốn bay thân ảnh miện phục mơ hồ này!
Từ đầu đến cuối, Tào Giai đều bình tĩnh nhìn chiến trường bên dưới.
Bao nhiêu cường giả Diễn Đạo giao phong, hắn ta không hề dời mắt lần nào.




Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad