Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2018: Dẫu núi cao im lặng nhưng ẩn giấu vạn quân

Chương 2018: Dẫu núi cao im lặng nhưng ẩn giấu vạn quân
"Như ta đã nói, Yến Xuân Hồi sở hữu Vô Ngã Kiếm Đạo. Truyền nhân của Duy Ngã Kiếm Đạo chính là Động Chân vô địch Hướng Phượng Kỳ, cũng không biết giờ còn truyền lại không, ta không thể bói toán kiếm thuật tuyệt đỉnh như vậy. Còn Vô Ngã Kiếm Đạo à..."
Lão nhìn Khương Vọng: "Ngươi thật sự không biết hả?"
Khương Vọng hỏi dò: "Liên quan tới Vô Ngã Sát Quyền của Quân Thần Khương Mộng Hùng à?"
"Xem ra ngươi không phải là nhân vật cấp cao thật sự ở Tề quốc, tới chuyện này mà cũng phải hỏi ta." Dư Bắc Đấu mỉm cười: "Cấp bậc thật sự của ngươi quyết định tin tức ngươi có thể biết... Nội Phủ đệ nhất thiên hạ của chúng ta giữ chức vị Tam phẩm ở Tề quốc, thế mà lại chỉ là một bổ đầu nhỏ ha!"
"Ta mới nhập sĩ Tề quốc một thời gian ngắn, không biết một số việc cũng bình thường thôi." Khương Vọng không bị khích, chỉ nói tiếp: "Có điều ta thật sự chưa từng nghe nói Quân Thần dùng phi kiếm..."
"Đương nhiên loại kiếm thuật tuyệt đỉnh bao trùm một thời đại như thế này rất rực rỡ. Có người kế thừa danh tiếng kiếm đạo cũng xem như hiển hách, có người phát huy đến mức người kiếm hòa hợp một cách chói lóa, còn có một loại người sở hữu vầng sáng bao trùm lên sự tồn tại của nó..." Dư Bắc Đấu nói: "Khương Mộng Hùng chính là người như thế."
Lão than thở: "Trước mặt Khương Mộng Hùng, có bao nhiêu thuật tuyệt đỉnh đáng khen chứ?"
Khương Vọng thật sự không ngờ Dư Bắc Đấu lại đánh giá cao Quân Thần Đại Tề đến thế. Tuy hắn cũng vô cùng tán thành sự hùng mạnh của Khương Mộng Hùng nhưng vẫn không nín được hỏi: "Thuật tuyệt đỉnh cũng không đáng khen à?"
"Năm xưa Khương Mộng Hùng cũng tung hoành khắp thiên hạ với một thanh phi kiếm, ông ta chưa bao giờ thua trong những trận cùng cảnh giới. Khi danh tiếng lan rộng khắp thiên hạ, ông ta cho rằng thuật phi kiếm đã bị thời đại đào thải, bản thân đã đi đến cuối con đường nên phá kiếm đổi quyền và tu lại từ đầu, bỏ Vô Ngã Kiếm Đạo đổi thành Vô Ngã Sát Quyền..."
Dư Bắc Đấu không tiếp tục kể lại câu chuyện truyền kỳ của Khương Mộng Hùng, trái lại đổi chủ đề: "Cho nên hiện tại Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh chỉ còn lại một hoặc hai kiếm thôi, Vô Ngã Kiếm Đạo đã biến mất."
Quả nhiên Khương Mộng Hùng là người sở hữu Vô Ngã Kiếm Đạo trong Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh!
Hiện tại, Khương Vọng gần như có thể khẳng định đối thủ Hướng Phượng Kỳ từng khiêu chiến chính là Khương Mộng Hùng.
Trong thời đại phi kiếm, Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh vượt trên thời kỳ ấy vốn mang ý đối đầu nhau, khí chất kiếm đạo của bọn họ đã thể hiện phần nào điểm đó.
Đặc biệt là Duy Ngã Kiếm Đạo được xưng ta là trên hết kia. Những lần Hướng Tiền rút kiếm quả là sắc bén vô song, ai cản ai chết. Qua đó, hắn có thể đoán đại khái về kiếm thuật của Hướng Phượng Kỳ.
Mà Khương Mộng Hùng chối bỏ thuật phi kiếm, thậm chí tự tay đoạn tuyệt Vô Ngã Kiếm Đạo trong Phi Kiếm Tam Tuyệt Đỉnh.
Không khó để hiểu lý do Hướng Phượng Kỳ, người sở hữu Duy Ngã Kiếm Đạo, xem Khương Mộng Hùng là đối thủ cả đời.
Nhưng đối với Hướng Tiền đứng xem trận chiến năm xưa...
Y phải xem Khương Mộng Hùng là mục tiêu suốt cuộc đời còn lại, thử hỏi làm sao không tuyệt vọng?
Bàn về thực lực, Khương Mộng Hùng đã vượt trên tuyệt đỉnh, xem như cấp một trong nhóm Chân Quân. Không lâu trước đây, ông ta đã đánh Hạ quốc tan tác trên Kiếm Phong Sơn.
Bàn về thế lực, Khương Mộng Hùng là Quân Thần Đại Tề, Trấn Quốc Đại Nguyên Soái đứng đầu Chiến Sự Đường, thay thiên tử nắm giữ Thiên Phúc Quân đứng đầu Cửu Tốt. Trong một quốc gia bá chủ như Tề quốc, ông ta chỉ đứng sau Tề đế.
Võ lực cá nhân, quyền hành hiện thế cộng thêm khả năng dùng binh đều thuộc hàng đầu.
Mà một cường giả tuyệt đỉnh như thế lại mãi không ngừng lại, không thấy thỏa mãn, dám phế bỏ kiếm thuật vượt trên một thời đại khi đang ở đỉnh cao. Thậm chí ông ta còn tự nghĩ ra Vô Ngã Sát Quyền, sau đó leo lên đỉnh núi cao hơn trước.
Người có can đảm đến thế vốn đã đáng sợ rồi, vậy mà ông ta còn có năng lực đi trên con đường mới nữa.
Đó quả thật là cường giả một đời, là ngọn núi dù ngước nhìn mãi cũng không thấy đỉnh!
Làm gì có đường đi tới, thử hỏi sao không tuyệt vọng?
Bởi vậy Hướng Tiền mới mượn rượu qua ngày, ngơ ngẩn chán nản. Thật lòng y không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào!
Thế nhưng... một Hướng Tiền trốn tránh cuộc sống, ngơ ngác chán chường, buông bỏ bản thân và tự cho rằng mình là rác rưởi ấy vẫn luôn quanh quẩn ở Đông vực cách Tề quốc không xa...
Chấp niệm trong lòng y thật sự đã chết rồi sao?
Hoàn toàn không.
Bởi vì y vẫn xem Khương Mộng Hùng là mục tiêu nên mới tuyệt vọng!
Nếu Hướng Tiền thật sự từ bỏ việc khiêu chiến Khương Mộng Hùng thì người có thể bày kiếm trận chắn tứ tượng trong thời gian ngắn như y đi đến đâu mà không nở mặt? Y chỉ cần đến một tiểu quốc nào đó là được, việc lấy danh hiệu đứng đầu lớp thanh niên hoàn toàn không khó với y.
Bởi vì y còn chấp niệm nên mới đau khổ.
Việc chấp nhất với một đối thủ như Khương Mộng Hùng đã nói lên sự kiêu ngạo trong lòng Hướng Tiền.
Dù y thấp kém đến đâu đi nữa thì trong lòng vẫn có núi cao.
Dẫu núi cao im lặng nhưng ẩn giấu vạn quân.
Cho đến khi Khương Vọng đi qua để lại một đường sáng, nhen nhóm ngọn lửa trong trái tim y.
Vì vậy, cái tên Long Quang Xạ Đấu được lan truyền rộng rãi, từ đó thử kiếm khắp thiên hạ, cho đến một ngày...
"Đi về đông chém Sinh Tử Môn!"
"Vậy thì..." Khương Vọng xoa dịu tâm trạng, ngước nhìn lỗ thủng rồi hỏi: "Đó là uy của Diễn Đạo à?"
Nếu đệ nhất nhân ma Yến Xuân Hồi mang sức mạnh Chân Quân thì có thể hiểu nguyên do Ung quốc thất bại trong việc chinh phạt Tiều quốc. Nếu Tiều quốc yếu ớt không có cường giả Diễn Đạo Cảnh thì làm sao ngăn được quân tiên phong Ung quốc vốn được Mặc Môn hỗ trợ chứ?
Mặc Môn ủng hộ việc cải cách triều chính của Hàn Húc, đồng thời đưa nhiều tài nguyên vào Ung quốc, nhưng chắc chắn nó chưa tới mức đưa cường giả Diễn Đạo vào Ung quốc.
Dù sao Ung quốc cũng chỉ là đối tượng thử nghiệm thể chế quốc gia đầu tiên của Mặc Môn, bọn họ chỉ bỏ ra tới mức giới hạn thôi.
Dư Bắc Đấu đổi từ ngồi xổm sang ngồi bịch xuống cạnh Khương Vọng, dáng vẻ không giống cao nhân chút nào: "Nếu ông ta chỉ là Động Chân thì sao dám rút kiếm trước Dư Bắc Đấu ta?"
Câu này vô cùng kiêu ngạo, nhưng Khương Vọng chỉ im lặng chứ không tán thành hay trào phúng lão. Có vẻ hắn không muốn biến chuyện đó thành một đề tài khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad