Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2061: Chuyện gấp

Chương 2061: Chuyện gấp
Đương nhiên, Khương Vọng của hiện tại khó mà so sánh sức mạnh thể chất với Trọng Huyền Tuân. Suy cho cùng, Trọng Huyền thị quá phù hợp với thần thông luyện thể, hơn nữa Trọng Huyền gia gần như đã khai phá thần thông này đến mức độ cao nhất...
Khương Vọng đã sớm nhận thấy "tinh lực" có mặt ở khắp mọi nơi kia thật sự không giống nhau, có lẽ là nhờ vào sự đặc biệt của Chích Hỏa Cốt Liên.
Tinh lực từ những tinh thần khác nhau sẽ có sự khác biệt cực kỳ nhỏ... Tuy rằng nó không ảnh hưởng đến việc Chích Hỏa Cốt Liên sử dụng chúng nhưng sự khác biệt đó có tồn tại.
Sự khác biệt ấy tựa như "thuộc tính", "dấu ấn" nào đó, hoặc là thân phận khác nhau giữa người với người.
Tính đến nay, tinh lực thuần túy nhất mà hắn từng tiếp xúc là tinh lực nhận được từ việc chém giết tinh thú trong Vô Chi Địa Quật ở thế giới Phù Lục.
Ngoại trừ nó, những tinh lực khác đều có chứa "dấu ấn" khác nhau.
Ví dụ như tinh lực Ngọc Hành thay đổi thất thường hơn những tinh lực khác một chút.
Tưởng tượng theo góc độ này, nếu tinh quang vô tận gặp nhau trong vũ trụ mênh mông... thì có chào hỏi nhau không?
"Ta là Ngọc Hành", "Ta là Tử Vi", "Lâu quá không gặp nhỉ Huỳnh Hoặc"...
Tâm tư mang chục nghìn suy nghĩ, không thể tránh việc nghĩ ngợi lung tung một cách khó hiểu trong khi tu hành.
Khương Vọng tự nhiên cắt đứt nó để tập trung vào tu hành hơn.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang vọng bên tai hắn...
"Khương tiểu hữu."
"Quan Diễn tiền bối?" Khương Vọng rời khỏi trạng thái tu hành, ngạc nhiên gọi.
Hắn hoàn toàn không ngờ Quan Diễn đại sư sẽ truyền âm Tinh Nguyệt Nguyên trong hoàn cảnh như thế.
Ngoại trừ hai vị Chân Quân Vu Khuyết và Khương Mộng Hùng đang chú ý đến nơi này, chính Tinh Nguyệt Nguyên cũng ngăn cách thông tin truyền đến trong trạng thái chiến tranh.
Ngay cả Thái Hư Huyễn Cảnh cũng chẳng thể giao tiếp được. Hiển nhiên độ khó của việc truyền âm từ Sâm Hải Nguyên Giới đến lớn hơn trước rất nhiều.
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến Quan Diễn đại sư phải truyền âm vào lúc này chứ?
"Tiểu hữu, ta có việc muốn nhờ." Giọng của Quan Diễn truyền vào tinh lực Ngọc Hành.
Tuy rằng nó không truyền tâm trạng người nói đến, nhưng việc Quan Diễn đại sư đột phá phong tỏa để truyền âm từ thế giới Sâm Hải đến tận đây đã chứng minh chuyện đó vô cùng cấp bách. Ông là người có thể đối đáp nhã nhặn với cường giả khủng bố ở Bình Đẳng quốc, vậy mà tối nay lại không kịp hàn huyên mà nói thẳng là muốn nhờ Khương Vọng hỗ trợ...
Khương Vọng không kịp nghĩ gì thêm, nghiêm mặt đáp ngay: "Đại sư cần ta làm gì xin cứ việc căn dặn."
"Đến Sâm Hải Nguyên Giới một chuyến, ở đây có một số việc cần ngươi hỗ trợ giải quyết." Quan Diễn nói.
"Ta lập tức đến đó." Khương Vọng nói, sau đó khựng lại: "... Ta đến đó bằng cách nào?"
"Ngươi đến Thất Tinh Cốc trước đi, ta sẽ đón ngươi ở đó."
Lần trước Khương Vọng đã đến Sâm Hải Nguyên Giới bằng bí cảnh Thất Tinh Lâu trong Thất Tinh Cốc, do đó hắn không xa lạ gì với chỗ đó.
Hắn chỉ hỏi: "Ta đến Thất Tinh Cốc rồi thông báo cho ngài bằng cách nào?"
"Ta sẽ biết khi nào ngươi đến Thất Tinh Cốc."
Khương Vọng không hề do dự: "Tốt lắm, ta sẽ xuất phát ngay."
Hắn đợi một lát, tinh lực Ngọc Hành không truyền lại bất cứ âm thành gì khác.
Quan Diễn đại sư còn không nói tạm biệt nữa...
Có lẽ sự việc gấp gáp hơn hắn tưởng.
Bên Sâm Hải Nguyên Giới... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Vọng cầm trường kiếm, vén rèm bước ra ngoài bóng đêm.

"Ý nghĩa của trận chiến Tinh Nguyệt Nguyên này quan trọng hơn huynh tưởng. Nếu huynh lập công trong trận chiến này thì không chừng nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ mười năm tới của huynh. Bây giờ huynh mà lâm trận bỏ đi thì sẽ mất nhiều hơn huynh tưởng đấy... Huynh bắt buộc phải đi à?"
Trọng Huyền Thắng nghiêm túc nhìn Khương Vọng thật kỹ.
"Ta bắt buộc phải đi." Khương Vọng nói: "Đương nhiên công danh và vinh nhục rất quan trọng, nhưng có một số việc còn quan trọng với ta hơn cả chúng... Ta chỉ đến đây nói với huynh một tiếng thôi. Đao kiếm chiến trường không có mắt, sau khi ta đi rồi huynh phải bảo vệ bản thân cho tốt đấy!"
"Cút cút cút." Trọng Huyền Thắng xua tay: "Chẳng lẽ không có huynh là ta sống không nổi chắc? Lão tử là hậu bối tướng môn đấy!"
Khương Vọng nói: "Huynh báo với bọn Long Xuyên và Yến Phủ giúp ta, cả Lâm Tiện cũng vậy. Đệ thập doanh sẽ do y phụ trách, y không chỉ giỏi trị binh mà còn đáng tin nữa, ắt hẳn sẽ không làm trở ngại các huynh."
Rõ ràng Trọng Huyền Thắng không bằng lòng lắm, nhưng vẫn cam chịu: "Được rồi được rồi, nhớ rõ rồi!"
Khương Vọng không nói thêm mấy lời vô ích nữa mà xoay người rời khỏi doanh trướng.
Những quân trướng trải dài theo hàng dưới ánh sao, những ngọn đuốc rực rỡ cũng nối liền nhau như vô tận trong đêm đen... Có phải đứng từ trên cao nhìn xuống đây sẽ như đang ngắm sao không?
Đời người có rất nhiều suy nghĩ mông lung, không phải vấn đề nào cũng cần đáp án.
Khương Vọng nín thở tập trung, lặng lẽ chui vào một quân trướng.
"Ai?"
Điền Thường, người không thể tự quản một doanh mà được điều sang dưới trướng Triều Vũ, lập tức nhấc đao lên.
Ánh sáng lạnh chợt lóe chứng tỏ đó là một cây đao tốt, có điều vẫn không thể sánh bằng Triều Tín.
"Là ta." Khương Vọng đi vào tầm mắt của gã và truyền âm.
Điền Thường thu đao vào vỏ, bình thản truyền âm: "Trong đại quân có nhiều tai mắt, ngươi đến gặp ta vào lúc này không phải là sáng suốt đâu."
"Đúng lúc đại quân là nơi binh sát (*) tụ tập, thần hồn sợ hãi nên không dễ bị rình coi." Khương Vọng nói.
(*) Binh sát: Chỉ doanh trại thường có dương khí mạnh, gây áp lực cho vật thể không xác định.
"Tuy là nói vậy... nhưng tình huống của chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
"Đưa ta bản đồ bố trí canh phòng của Thất Tinh Cốc." Khương Vọng không nói linh tinh với gã mà đi thẳng vào vấn đề ngay.
"Ta đến Tinh Nguyệt Nguyên tham chiến, sao lại mang cái đó theo?" Điền Thường từ chối theo bản năng, sau đó hỏi: "Ngươi muốn cái đó làm gì?"
"Ta tin ngươi có cách." Khương Vọng thản nhiên liếc gã: "Ngươi nên biết thời gian của ta rất gấp gáp."
Cái liếc mắt bình tĩnh này khiến nội tâm Điền Thường phát lạnh.
Dường như gã lại nhìn thấy cảnh tượng người này xông thẳng vào biển kiếm ban sáng, sự dứt khoát chưa từng có và lòng can đảm dám treo sống chết dưới kiếm kia...
Đương nhiên hắn còn có cả thực lực Nội Phủ kinh khủng xưa nay chưa từng tồn tại.
Điền Thường xoay người bước đến trước bàn, trải giấy ra rồi cầm bút vẽ.
"Thật ra trong đầu ta vẫn nhớ, nhưng không biết có gì thay đổi trong lúc ta đi ra ngoài không." Gã nói.
"Nói cho ta những gì ngươi biết là được." Khương Vọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad