Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1518: Đông hoa học sĩ

Chương 1518: Đông hoa học sĩ
Nói đùa! Người giúp lão sư của hắn ta, nếu như lúc ở chỗ của hắn ta bị người ta giội nước bẩn, thì hắn ta phải xử lý thế nào?
Người khác không phải sẽ nói Dịch Tinh Thần vô ân phụ nghĩa sao?
Dịch Tinh Thần chỉ sợ sẽ đưa tay cho hắn ta mấy bạt tai.
Khương Vọng như có điều suy nghĩ gật đầu.
Triều Nghị Đại Phu Dịch Tinh Thần, hắn cũng đã từng nghe qua.
Người này nghe nói dáng vẻ vô cùng anh tuấn, lúc còn trẻ thậm chí còn nổi danh cùng với Tôi Thành Hầu Phủ Lý Chính Thư, được xưng là "Thế gian hiếm có ngọc lang quân, hiếm thấy Dịch Tinh Thần"
Phong thái của Đông Hoa học sĩ Lý Chính Thư, Khương Vọng đã thấy qua, nhìn qua liền khó quên, thật khiến người ta thán phục.
Vị Dịch Tinh Thần kia có thể nổi danh cùng với Lý Chính Thư, phong thái có thể tưởng tượng ra được.
Chăng qua...
Nhắc đến Lý Chính Thư, bài thơ Trương Vịnh khắc lên tượng Cửu Phản Hầu kia, tác giả Mặc gia và Lý Chính Thư hình như là bạn tốt của nhau.
Nghĩ đến đây, Khương Vọng vội vàng đứng lên nói: "Ta đi ra ?
ngoài một chuyến "Đi đâu vậy?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng cũng không quay đầu lại nói: "Tôi Thành Hầu phủ!"
Với trí thông minh của Trọng Huyền Thắng, tất nhiên không cần phải hỏi một chữ nào nữa.
Đối với Tôi Thành Hầu phủ, Khương Vọng đã chẳng còn xa lạ gì nữa.
Quen tay hay việc, rất nhanh đã chạy đến Hầu phủ đậm phong cách Thạch Môn Lý thị này.
Người ở Tồi Thành Hầu phủ cũng không xa lạ gì đối với Khương Vọng, dù sao cũng là bạn thân của thiếu gia nhà mình, thường chơi đùa với nhau. Liền trực tiếp mời vào trong viện, sau đó mới đi báo cho chủ nhà.
Từ trên xuống dưới của Tôi Thành Hầu phủ, đều có một sự hăng hái mạnh mẽ vang dội.
Khương Vọng ngồi xuống ghế ở phòng khách, một chén trà nhỏ vừa được dâng lên thì liền có một lão thái thái mặt mũi hiền lành tóc trắng cầm quải trượng đi vào đại sảnh.
"Ai tới vậy ta?" Lão thái thái khóe mắt mang cười hỏi.
Khương Vọng cuống quít đứng dậy, ngay cả đứng cũng không vững nói: "Khương Vọng sợ hãi, sao dám phiền lão thái quân tự mình tiếp đón?"
Vị lão thái quân Lý gia này, đường đường là mẹ đẻ của Tồi Thành hầu hiện tại, ở Lâm Truy có thể nói là một trong những lão thái thái có địa vị cao nhất ở Lâm Truy. Hôm nay lại tự mình đi ra tiếp đón Khương Vọng, quả thật khiến cho Khương Vọng cảm động.
Lúc gặp mặt lần đầu, vị lão thái thái này đã tặng hắn một phần Thạch Môn Thảo để làm lễ ra mắt, khiến cho Trọng Huyền Thắng ghen ghét rất lâu. Không thể nói là không hậu đãi.
"Không phiền không phiền" Lão thái thái cười a a nói: "Lão thân đúng lúc cũng muốn gặp Thanh Dương ngươi, nghe nói ngươi ở đại sư lễ thể hiện tài nghệ trấn áp quần hùng, lão thân tuy không thể tự mình đi xem, nhưng lại vô cùng vui mừng cho ngươi!"
Cảm giác của bà đối với Khương Vọng, quả thật không tồi.
Khương Vọng khác với những bằng hữu khác mà Lý Long Xuyên đã kết giao, ví dụ như Cao Ngạch, mặc dù quả thật là đứa bé ngoan, nhưng khó tránh khỏi hơi hơi phóng đãng, suốt ngày mang theo Lý Long Xuyên đến kỹ viện, không làm chuyện đứng đắn.
Mà đứa nhỏ Khương Vọng này, lại giữ mình trong sạch, lớn lên cũng không tôi, trọng tình trọng nghĩa, tiếng lành đồn xa, lại rất có tiền đồ! Chủ yếu nhất chính là không hề kiêu ngạo, thật sự là rất hiếm có.
Khương Vọng hổ thẹn nói: "Ta sớm nên đến thỉnh an lão thái quân, nhưng lỡ vướng vào chút tục sự, ở đây liền bồi tội với ngài!"
"Nói gì vậy chứ?" Lão thái thái sẵng giọng: "Nam nhân chỉ chí, bốn biển là nhà! Long Xuyên ăn chơi làm bậy, suốt ngày không về nhà, ta cũng chưa nói gì nó. Ngươi chỉ là bận chính sự thôi!
Chẳng qua, hôm nay lại không khéo, ngươi đến phủ chơi, mà Long Xuyên còn chưa có về nữa!"
Lão thái thái vừa nói, vừa cười híp mắt bổ sung: "Phượng Nghiêu vẫn ở đảo Băng Hoàng,"
"Ặc" Khương Vọng trong lòng cảm thấy thân thiết, lại hơi hơi lúng túng, sờ sờ mũi nói: "Thật ra hôm nay ta đến là để tìm đại bá của Long Xuyên, Lý học sĩ..."
"Ô?" Sau khi nghe Khương Vọng nói xong, lão thái thái lại tiếp tục nắm tay của hắn, nói: "Gặp chuyện gì khó xử rồi à? Không sao, lão thân làm chủ cho ngươi."
Bà nghiêng đầu căn dặn: "Mời đại lão gia đến đây"
Tuy Tôi Thành Hầu Lý Chính Ngôn mới là gia chủ, nhưng dù sao tuổi tác của Lý Chính Thư cũng lớn hơn, công thêm thực lực và địa vị của ông ta cũng đều không kém. Cho nên khi nhắc đến đại lão gia ở trong phủ Tổi Thành Hầu, đều là nói đến Lý Chính Thư.
Ngoài ra còn có một chuyện, mặc dù Lý Chính Thư là thứ trưởng tử, không phải con ruột của lão thái quân. Nhưng là do lão thái quân nuôi lớn, tình cảm với lão thái quân vô cùng tốt.
Vẫn luôn không chuyển ra ngoài Hầu phủ ở riêng.
Cho dù thường xuyên đi trực luân phiên ở Đông Hoa các, được rất nhiều người ngầm gọi là đệ nhất "Đông hoa học sĩ, nhưng cũng không có ý định mở phủ phân mạch.
Trong lòng Khương Vọng cảm thấy ấm áp.
Lão thái thái này đối với cháu trai mình là yêu ai yêu cả đường đi, cho dù là để giữ gìn tình bạn của Lý Long Xuyên cũng được, nhưng sự quan tâm này vẫn là thật.
Rất khó không khiến người ta rung động.
"Không phải, lão thái quân, hiện tại ta không có gì khó xử. Vẫn ổn! Nếu có chỗ khó xử, ta nhất định sẽ nói với ngài" Khương Vọng nói: "Chẳng qua thực sự có một việc, muốn nói với đại bá của Long Xuyên..."
Lý lão thái quân sống đến từng tuổi này, vừa thấy Khương Vọng như vậy thì biết khả năng chuyện kia không tiện để quá nhiều người nghe được.
Thế là bà nhẹ nhàng nói: "Tất cả đều lui ra đi"
Trong phòng khách lập tức vắng vẻ, chỉ còn một thị nữ thân cận hầu hạ ở bên cạnh bà.
Lão thái quân Lý gia đi lên kéo tay của Khương Vọng: "Đến đây, Thanh Dương, ngồi xuống nói chuyện."
"Mời ngài ngồi trước ạ."
Khương Vọng nhanh nhẹn đỡ lão thái thái ngồi xuống, sau đó mới ngồi ở bên cạnh, nhưng cũng chỉ dám ngồi nửa cái mông.
Một già một trẻ tán gẫu vài câu... cũng đều là mấy lời phàn nàn của lão thái thái về Lý Long Xuyên, rồi lại khen ngợi Khương Vọng... cuối cùng cũng thấy Lý Chính Thư bước vào trong phòng khách.
Lúc ông ta đạt tới Thần Lâm thì cũng đã đến tuổi trung niên, cho nên gương mặt dừng lại ở tuổi hơn bốn mươi.
Có một ý kiến cho là, ông ta cố ý áp chế tiến cảnh, không tranh chấp với huynh đệ, không để người ta có cơ hội nói lời dèm pha.
Chờ khi Lý Chính Ngôn bước tới Thần Lâm trước, sau đó vững vàng ngồi ở vị trí gia chủ thì ông ta mới lựa chọn phá cảnh.
Chẳng qua, bản thân Lý Chính Thư vẫn luôn quở trách đó là lời nói không có căn cứ, Tuy rằng có thể nhìn ra được dấu vết năm tháng ở trên mặt ông ta, không có dung nhan không già như Doãn Quan tuổi trẻ đã đạt Thần Lâm, nhưng những vết tích năm tháng hiện ra trên khuôn mặt này, cũng mang đến cho ông ta một sức lực hấp dẫn khác.
Mà sự tu dưỡng, khí độ, học thức của ông ta, càng làm cho ông ta khác với tất cả mọi người.
Cái tên Ngọc Lang Quân tuyệt đối không phải để làm màu, ông ta thực sự là mỹ nam tử số một Lâm Tri.
Còn ông chú Trọng Huyền kia của Trọng Huyền gia, mặc dù có được cái bị thịt tốt, lại thêm chăm sóc cẩn thận, vô ưu vô lo, hơn sáu mươi tuổi còn có thể được nhận định "dung nhan rất được", nhưng so sánh với Ngọc Lang Quân thì độ chênh lệch không phải chỉ một tí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad