Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1852: Đều là nhân gian

Chương 1852: Đều là nhân gian
Nói tóm lại, ngay khi Hương Linh Nhi xuất hiện ở thành Lâm Tri đã thu hút vô số ong bướm đổ xô đến xem mỹ nhân. Mặc dù ai cũng biết rằng Thiên Hương, Tâm Hương trong Tam Phần Hương Khí Lâu về bản chất là cấp độ siêu phàm độc lập. Lực lượng siêu phàm của Tam Phần Hương Khí Lâu có thể coi như một tông môn siêu phàm. Xem Tam Phần Hương Khí Lâu là chốn phong nguyệt, nhưng cũng chẳng khác tông môn siêu phàm là bao.
Nhưng vì tiếng tăm phong nguyệt của Tam Phần Hương Khí Lâu, cũng khó tránh khiến người ta liên tưởng ám muội.
Cuối cùng vẫn cảm thấy... cơ hội rất lớn.
Mà Hương Linh Nhi này, trong sáng ngây thơ, đơn thuần đáng yêu, khiến người ta gặp một lần thì khó mà quên, khó mà không thương tiếc.
Một danh sĩ đã khen ngợi rằng “quốc sắc thiên cấu, hạnh đắc thiên chân(1).”
(1) người con gái sắc đẹp tuyệt vời, trong sáng hồn nhiên.
Nói lên sức quyến rũ của nàng ta.
Có thể nói công tử Lâm Tri hết sức khom lưng.
Tất nhiên, Hương Linh Nhi hiếm khi ra mặt tiếp đãi ai.
Lúc này trên mặt nàng ta là nụ cười hồn nhiên rực rỡ, lanh lợi hoạt bát, vén rèm bước qua hành lang.
Bất kỳ ai nhìn thấy cũng nghĩ đây là một thiếu nữ ngây thơ.
Một tiếng cọt kẹt, tiến vào một căn phòng màu hồng.
“Ồ!” Nàng ta vui vẻ nói: “Muội muội tốt của ta về rồi đấy à?”
Muội Nguyệt một thân áo đen, dùng lớp voan mỏng che đi một nửa khuôn mặt, lúc này đang ngồi trong gian phòng màu hồng của mình, bên cạnh một chiếc bàn trà.
Đôi mắt hút hồn kia khẽ đảo: “Nghe nói vừa rồi uống trà với quý nhân họ Huyền Tuân? Muội mới đi có mấy ngày, tỷ tỷ đã làm ăn như diều gặp gió, thật không tầm thường.”
Hương Linh Nhi vừa nghe đã nhếch miệng: “Vốn tưởng nói chuyện hợp tác gì đó, không ngờ lại là gối thêu hoa(2), lãng phí thời gian của bản cô nương!”
(2) người chỉ có dáng vẻ bên ngoài, không có học thức, tài năng.
Muội Nguyệt cười nói: “Dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi, dù sao cũng có chút từng trải.”
Hương Linh Nhi khinh thường: “Cái gối thêu hoa già!”
Muội Nguyệt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Nói thế nào đi nữa cũng sinh ra được một nhân vật hào hoa phong nhã như Trọng Huyền Tuân, không đến mức chịu không nổi như tỷ nói mới đúng.”
“Con trai không cắn câu, đành phải bắt đầu với cha.” Hương Linh Nhi thở dài, có vẻ rất không vui: “Người này ấy à, lúc đầu tỷ cho rằng đang giả heo ăn thịt hổ, liền cùng ông ta nói nói cười cười, phí không ít tâm tư, không nghĩ rằng ông ta thật sự là heo! Thảo nào mà giống heo như thế!”
Muội Nguyệt không nhịn được cười phá lên: “Không tìm được ở đâu có cái miệng như tỷ, như bôi thạch tín vậy, biết cách sỉ nhục người ta!”
Hương Linh Nhi cười hì hì sán lại gần: “Làm gì có đâu muội muội tốt? Không tin thì muội thử đi, ngọt lắm!”
Muội Nguyệt cười khanh khách nhìn nàng ta, không nói lời nào, cũng không trốn tránh.
Nàng ta có tám chín phần ngây thơ, hai mươi phần quyến rũ.
Vừa sán lại gần, Hương Linh Nhi đã nhàm chán dừng lại, xoay người, ngồi ở trên ghế đẩu bên cạnh, vươn tay cầm chén trà trên bàn, mắt nhìn chằm chằm Muội Nguyệt rồi nói: “Muội muội tốt, muội thần long thấy đầu không thấy đuôi, rốt cuộc là đi đâu vậy? Chúng ta đồng ý đến Đông vực cùng nhau làm ăn, nhưng muội thật độc ác, đêm nào cũng để cho tỷ tỷ chăn đơn gối chiếc, đêm đêm mất ngủ.”
“Tỷ tỷ.” Muội Nguyệt cười nói: “Tỷ có việc của tỷ, muội có việc của muội. Không phải chúng ta đã đồng ý không xen vào chuyện của nhau sao? Không thì tỷ nói cho muội biết đầu tháng ba tỷ đã đi đâu?”
Hương Linh Nhi cười nói: “Tỷ tỷ có thể đi đâu chứ? Đều là những nơi mà những cô nương đoan chính hay lui tới. Nếu muội muội có lòng, lần sau ta đem muội đi.”
“Được thôi.” Muội Nguyệt nói: “Nếu tỷ tỷ thật lòng muốn biết, muội muội lần sau sẽ đưa tỷ đi.”
Hương Linh Nhi nhấp một ngụm trà, cuối cùng không dây dưa nữa, chỉ nói: “Trà này của muội pha rất ngon!”
Muội Nguyệt nhẹ nhàng dựa ra phía sau, liền có mấy phần lười biếng: “Đời người hiếm thấy yên bình, nhưng trong trà lại có sự thanh tịnh.”
Hương Linh Nhi cười nói: “Sau khi muội đến Tề quốc uống Bát Âm trà, cảnh giới liền không tầm thường!”
“Dù là cảnh giới gì, cũng phải có tỷ tỷ mới được.” Muội Nguyệt nhìn nàng ta rồi nói: “Tỷ tỷ, chúng ta là một nhóm.”
Hương Linh Nhi lắc đầu, cười toe toét, vô cùng hồn nhiên: “Ta sẽ cho là thật vậy!”
...
Lại nói tới cái gối thêu hoa già... à không, Trọng Huyền Minh Quang đại gia.
Huênh hoang đắc ý bước ra khỏi bước ra khỏi Tam Phần Hương Khí Lâu, vô cùng ngạo nghễ.
Mọi người đều nói Thiên Hương, Tâm Hương của Tam Phần Hương Khí Lâu khó mà thân cận, bao nhiêu quan lại quyền quý muốn gặp mà không được. Mà ông ta, Trọng Huyền đại gia có thể dễ dàng tìm tới, dễ dàng gặp mặt, còn uống trà, nghe khúc, tán gẫu.
Có thể thấy bảo đao không cũ, mị lực không thua gì năm đó!
Ông ta khom lưng định vào trong kiệu, nhưng lại tình cờ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa, một quý công tử mặc hoa phục bước xuống, nhìn dáng vẻ xem ra cũng là đến hỏi thăm Hương Linh Nhi cô nương.
“Khụ!”
Ông ta ho một tiếng: “A Thụ, nhìn thấy thế bá sao không lên tiếng chào hỏi?”
Tạ Bảo Thụ cảm thấy rằng hắn ta sinh ra để đụng độ với họ Trọng Huyền.
Tại sao đi đâu cũng gặp người nhà này vậy?
Lễ Đại Sư có Trọng Huyền Tuân không hề chịu thua kém, nơi phong nguyệt như Tam Phần Hương Khí Lâu thì có Trọng Huyền Minh Quang. Ra khỏi cửa là có thể gặp được họ Trọng Huyền...
Có phải Trọng Huyền gia này bố trí tai mắt ở cạnh hắn hay không vậy! Ngày ngày chĩa mũi dùi vào Tạ Bảo Thụ hắn?
Hắn ta vốn định phớt lờ tên rác rưởi này, nhưng dù sao đối phương là trưởng tử của Bác Vọng hầu, lại nghĩ đến Nhật Luân làm mình bất tỉnh...
“À, vừa rồi bước hơi vội, không nhìn thấy!” Tạ Bảo Thụ chắp tay hành lễ: “Gặp qua thế bá. Không ngờ thế bá đã có tuổi mà còn vất vả như vậy!”
Hắn ta tự nhận mình là đại trượng phu, co được dãn được, nhưng không nhịn được mà trong lời nói có ý mỉa mai.
Có tuổi rồi mà còn tới thanh lâu, người Trọng Huyền gia không thấy xấu hổ sao? Trọng Huyền Minh Quang cười lớn, xua xua tay nói: “Bảo đao không cũ, cũng không cần nói những câu như gừng càng già càng cay.”
Tạ Bảo Thụ có chút sửng sốt.
Vậy mà lại bị xem thành một lời khen. Châm chọc thô thiển như vậy mà nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ phải mắng trước mặt mới được xem là mắng ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad