Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2369: Nếu như lúc này có trăng (3)

Suy nghĩ một chút, y hỏi: "Vì sao bọn họ lại xem thường ngươi?"
"Ai mà biết?" Phương Hạc Linh lắc đầu: "Có lẽ là bởi vì thiên phú của ta chưa đủ để khiến bọn họ xem trọng, cũng có lẽ bọn họ muốn trút giận thay đường huynh của ta?"
"Trút giận thay đường huynh của ngươi?"
"Tộc trưởng Phương gia lúc đó, là phụ thân của ta. Phương Hạc Linh hạ giọng xuống: "Người rất yêu ta, vô cùng yêu ta. Người làm mọi chuyện, cũng là vì nghĩ cho ta. Người quản lý tài nguyên gia tộc, thiên vị ta, chứ không phải là đường huynh có thiên phú tốt hơn. Đường huynh ta vì vậy mà xa lánh ta "Năm người bọn họ tình cảm rất tốt, vì vậy có địch ý với ta, bây giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy bình thường" "Vậy trước khi đường huynh của ngươi xa lánh ngươi thì sao?" Vương Trường Cát hỏi: "Không phải ngươi nói, bọn họ luôn xem thường ngươi sao? Trước khi đường huynh của ngươi xa lánh ngươi, thì lại bởi vì sao?"
"Ta không biết." Phương Hạc Linh lắc đầu, cười cười: "Có thể là bởi ta là phế vật đi. Vương Trường Cát dừng bước, chậm rãi nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta, nếu như ngươi hiểu ta, thì nên biết, trong chuyện này, ta không cảm thấy vui khi hạ thấp ngươi. Không chỉ là thế, nói đúng hơn, bất luận ngươi làm gì, cũng không thể tác động đến tâm tình của ta. Ta nói như thế, ngươi hiểu chưa?"
"Thật xin lỗi? Phương Hạc Linh lập tức cúi người áy náy nói: "Là thói quen tự xỉ vả bản thân của ta, không liên quan đến ngài. Ta sẽ sửa, nhất định sẽ sửa"
"Vì sao ngươi không tự mình đến hỏi một chút?" Vương Trường Cát nói.
Phương Hạc Linh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Hỏi cái gì?"
"Hỏi đám Khương Vọng một câu, lúc ấy vì sao lại xem thường ngươi"
Phương Hạc Linh cúi đầu nhìn bóng nước: "Ta chưa từng nghĩ đến.
"Hình như ngươi không muốn đối mặt với Khương Vọng" Vương Trường Cát nói.
"Ta không biết.
"Ngươi ghét hắn sao? Hay là thù hận?" Phương Hạc Linh trầm mặc hồi lâu, nói: "Đại khái là ghen ghét đi.
Lúc đó giống như có gió, mặt nước hơi rung động, rất nhanh liền tản đi.
Cơ quan Ma Hô La Già bay trên trời.
Khương Vọng vẫn ngồi trên đầu rắn, tùy ý khoanh chân, tay trái cầm kiếm, tay phải chống lên đầu gối đỡ lấy gò má, mắt nhìn về phía trước, như đi vào cõi thần tiên.
Hắn đang suy nghĩ những lời Vương Trường Cát nói...
"Thế giới này có một số vấn đề.
Có vấn đề gì nhỉ?
Vương Trường Cát không nói rõ, cũng không giống như có thể nói ra thành lời.
Núi này, biển này, bầu trời này, còn thêm những thứ dị thú kia... Thậm chí bao gồm cả việc ăn hỏa liên, học được ấn pháp, tất cả đều chân thực đến mức không thể chân thực hơn.
"Vấn đề" mà Vương Trường Cát nói, là chỉ thứ gì?
Tu tập Hỏa Nguyên Đồ Điển, khiến cho việc nắm giữ hỏa hành của Khương Vọng tiến triển cực nhanh. Nhưng cũng chính là Hỏa Nguyên Đồ Điển, đã giam cầm nhận thức hỏa hành của hắn.
Sau khi thấm nhuần áo nghĩa của Tam Muội Chân Hỏa, hắn cũng nhờ vậy mà hiểu ra một đạo lý...
"Thứ ta biết, ta nhìn thấy, cũng chính là thứ trói buộc giam cầm ta"
Hiểu được đạo lý này khiến cho con đường phía trước của hắn thoáng chốc trời quang mây tạnh.
Mặc dù không hề thật sự nâng cao chiến lực. Nhưng từ nay về sau "Tri Kiến" không còn rào cản nữa.
Có đoạn thời gian tu tập chậm trễ này.
Hắn có thể luôn luôn nhắc nhở chính mình, không nên bị trói buộc bởi tri kiến.
Hiện tại, hắn thử vượt qua mọi hiểu biết của mình, thử lần nữa suy xét về toàn bộ Sơn Hải Cảnh.
Mọi người đều biết, Sơn Hải Cảnh là di trạch của Hoàng Duy Chân.
Là thiên ngoại thế giới mà ông ta phát hiện cũng được, mà là thế giới mà ông ta sáng tạo ra cũng tốt, tóm lại thế giới này có chung nhịp thở với Hoàng Duy Chân.
Sơn thần để lại ấn pháp huyền diệu trên vách đá, Khương Vọng đã tự mình cảm thụ qua. Hắn mới vào Sơn Hải Cảnh, bởi vì chưa kịp quen thuộc với tình báo liên quan, vẫn luôn đi theo Tả Quang Thù.
Sau đó lạc nhau, mới phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Nhưng vấn đề mà hắn nghĩ đến, phần lớn là mấy câu "Hoàng Duy Chân để lại khảo nghiệm này có mục đích là gì?", "Hoàng Duy Chân để lại thứ gì ở đây?", "Nếu như ta là Hoàng Duy Chân, ta sẽ dùng điều kiện gì để chọn ra người kế thừa?"... Đại loại như vậy.
Hiện tại, nếu như loại bỏ sự ảnh hưởng của Hoàng Duy Chân, lần nữa xem xét thế giới này thì sao?
Nếu chính mình chưa từng gặp được Tam Xoa, cũng chưa bao giời tới Sơn Hải Cảnh, chưa từng đến Chương Nga Sơn, không biết đến Hoàng Duy Chân...
Vậy thì mọi chuyện có thể diễn biến thế nào?
Không biết vì sao hắn rất tin tưởng vào phán đoán của Vương Trường Cát, thế giới này có lẽ có một số vấn đề, chỉ là hắn không thể tìm ra.
Theo lời Vương Trường Cát, có được càng nhiều Cửu Chương Ngọc Bích thì càng có thể bảo vệ được bản thân, đây là một lời nhắc nhở sao?
Lúc hắn suy nghĩ, cũng sẽ lơ đãng cúi đầu nhìn xung quanh.
Tả Quang Thù ngồi xếp bằng tu luyện trên bàn tay Ma Hô La Già, thỉnh thoảng có thể móc từ trong ngực ra một vật nhỏ gì đó, cẩn thận vuốt phẳng. Sau khi vuốt phẳng, lại thả ra, sau đó tu luyện.
Nghe nói vật kia, là Khuất Thuấn Hoa đặt trên ngực y trước khi chiến đấu với Đấu Chiêu.
Tiểu tử này...
Nguyệt Thiên Nô ngồi trên tay kia của Ma Hồ La Già.
Từ khi Khương Vọng thuật lại câu nói "Tự ngộ bảo tính, bổn thể linh thuyền" kia của Vương Trường Cát, nàng ta liền không nói gì cả, không biết đang suy nghĩ gì.
Vẫn luôn ngồi thiền ở đó.
Tóm lại, cả ba người đều có tâm sự.
Xuân sự, thu sự, thiếu niên sự.
Một đội ngũ không có sĩ khí, cũng không nhìn thấy quá nhiều ý chí chiến đấu như thế, cừ trầm mặc tiến gần về phía Bắc Cực Thiên Quỹ sơn... bởi vì ba người Tả Quang Thù, Khuất Thuấn Hoa và Nguyệt Thiên Nô trước đó đãtìm được ngọn núi đó nên cũng xác định được đại khái phương hướng của Bắc Cực Thiên Quỹ sơn. Mặc dù nói phương vị bên trong Sơn Hải Cảnh rất hỗn loạn, nhưng Nguyệt Thiên Nô cũng có thủ đoạn đặc biệt của mình. Khương Vọng vừa suy tư, vừa quan sát, tâm trạng thật ra tương đối thoải mái.
Hiện tại Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù cũng đã khôi phục trạng thái, chỉ cần không bị dị thú Thần Lâm bao vây, ba người bọn họ hợp lực thì chẳng cần sợ ai cả.
Về phần rốt cuộc thế giới này có vấn đề gì... Có lẽ bất luận thế nào, thế giới mà Hoàng Duy Chân để lại, cũng không thể cố ý hãm hại thiên kiêu Đại Sở.
Ngay cả Đấu Chiêu – đệ nhất thiên kiêu hào quang sát phạt thuật, cũng xông xáo trong này, thì bản thân hắn có gì đáng lo chứ?
1376 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad