Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3296 - Đối mặt



Chương 3296 - Đối mặt




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong gian tĩnh thất cũng xem như rộng rãi này, ở mặt tường phía bên trái có dựng một cái bàn uống trà nhỏ mà đứng ngoài cửa nhìn vào không thấy.
Hai bên đặt hai cái bồ đoàn làm chỗ ngồi.
Viên Lão Tây dẫn Sài A Tứ ngồi xuống, lại đích thân châm trà cho gã, tay mặt dù nhăn nhưng vẫn rất ổn: "Ta rất hiếu kì, kiếm thuật của ngươi là học được từ đâu?"
Sài A Tứ ngồi nghiêm chỉnh, tuy là quần áo rách nát nhưng lại mang theo uy giết Viên Dũng, đẩy lùi Viên Lão Tây, có mấy phần khí thế thâm sâm của cường giả: "Chuyện này rất quan trọng sao?"
"Ngươi có thể không nói." Viên Lão Tây cười nhạt nói: "Vấn đề này cũng chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của lão đầu ta, cũng tăng thêm sự hiểu biết đối với đồng bạn hợp tác mà thôi."
"Ngài nói như vậy ta quả thực không thể không đáp..." Sài A Tứ giống như vừa hạ quyết tâm rất lớn, trầm giọng nói: "Thật ra, đây là kiếm pháp gia truyền của nhà ta."
Thượng Tôn là Cổ Thần gia gia của ta.
Không phải gia truyền thì là gì!
Viên Lão Tây như có điều suy nghĩ: "Ngươi có thực lực như vậy, sao lại chịu nhẫn nhục nhiều năm như thế."
"Đây là do tính cách khiêm tốn." Sài A Tứ chân thành nói: "Nếu không phải Viên Dũng hủy linh vị của gia gia ta, ta sẽ còn ẩn nhẫn thêm nhiều năm nữa..."
Viên Lão Tây bình tĩnh nhìn gã, không nói tin cũng không nói không tin.
Thế là Sài A Tứ thở dài, nói tiếp: "Gia gia của ta là bị xe ngựa của Khuyển gia thành Ma Vân đâm chết."
Gã chỉ nói câu này, đến là dừng, còn lại thì để chính Viên Lão Tây tự suy đoán.
Quả nhiên Viên Lão Tây giống như vừa hiểu ra điều gì, trịnh trọng cam kết: "Ta sẽ giữ kín bí mật này."
"Giữ hay không không quan trọng, dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, Khuyển gia thành Ma Vân cũng chẳng để trong lòng, ta cũng không dám hận bọn họ không phải sao?" Sài A Tứ nói: "Nhưng tốt nhất là Ngũ gia vẫn đừng nói ra bên ngoài, để tránh phiền phức."
"Phải, phải." Viên Lão Tây dùng ngữ khí của người từng trải nói: "Không cừu không oán, vô tai vô kiếp, một thân nhẹ nhàng."
"Như vậy." Ông ta thở dài, hai tay đỡ đầu gối, nhìn Sài A Tứ: "Ta cũng đã từng có thời tuổi trẻ giống ngươi, nhưng hôm nay ta đã già thành dạng này... Ngươi tới nơi này tìm ta là muốn gì?"
Sài A Tứ nói: "Ta không muốn đối địch với Hoa Quả Hội, cho nên ta muốn gia nhập Hoa Quả Hội. Chuyện Viên Dũng có thể làm cho Hoa Quả Hội, ta cũng có thể làm. Chuyện Viên Dũng làm không được ta cũng có thể làm... Vị trí của Viên Dũng, ta muốn ngồi."
Viên Lão Tây trừng mắt: "Nếu như ta không nghe lầm, ngươi đang muốn nói... Ngươi đã giết một Hương chủ của Hoa Quả Hội cho nên muốn làm bù, ngươi muốn bổ sung vào chức Hương chủ bị thiếu này?"
"Về cơ bản có thể hiểu như vậy." Sài A Tứ bình tĩnh nói.
"Tiểu yêu tuổi trẻ có dã tâm là chuyện rất bình thường." Viên Lão Tây cười cười: "Nhưng vì sao ngươi lại tới tìm ta? Ta chỉ là một lão yêu quái già mà thôi."
Sài A Tứ nghiêm túc nói: "Trong số các lão đại của Hoa Quả Hội ta chỉ biết Ngũ gia. Nhiều năm qua, danh tiếng của ngài vẫn luôn vững vàng ở đây, ta biết Ngũ gia là người phúc hậu, cũng tin vào bản lĩnh của ngài."
"Như vậy." Viên Lão Tây nhìn gã: "Ta được cái gì?"
"Từ lúc đầu ta đã nói. Toàn bộ tiền lệ tiền của đường Hoa Nhai về sau sẽ do ngài thu, ta không giống với Viên Dũng, tuyệt đối sẽ không tranh đoạt với ngài."
Sài A Tứ dựng thẳng một ngón tay, lại dựng thêm một ngón tay nữa: "Thứ hai, về sau ngài chỉ đông đánh đông, chỉ tây đánh tây, ngài muốn làm đường chủ Thủy Liêm Đường, thậm chí là hội chủ Hoa Quả Hội ta đều sẽ toàn lực ủng hộ."
Gã tiếp tục dựng thêm một ngón tay nữa: "Thứ ba..."
"Được rồi." Viên Lão Tây đưa tay đè ngón tay thứ ba của gã xuống: "Lão phu đã lớn tuổi, ăn ít, hai là đủ rồi."
Câu trả lời này thể hiện trí tuệ của Viên Lão Tây cũng nằm ngoài dự kiến của Sài A Tứ.
"Ngài không định nghe thử xem điều thứ ba là gì sao?"
Viên Lão Tây lắc đầu: "Không cần. Đôi mắt này của ta nhìn yêu sẽ không sai, ngươi không phải là vật trong ao. Điều thứ ba này cứ giữ lại đi, một ngày kia ngươi một bước lên mây chỉ cần còn có thể nhớ kỹ lão đầu này đã là chuyện tốt rồi."
Lời này nói trúng tim đen của Sài A Tứ nhưng gã vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Dùng tư thái cường giả, cất giọng thành khẩn: "Ta không biết tương lai mình có thể đi cao bao nhiêu nhưng Ngũ gia à, ta sẽ không quên, bậc thang thứ nhất của ta là do ai trải."
Viên Lão Tây mỉm cười: "Đi về trước đi, ta cần một buổi tối để khơi thông quan hệ. Sáng sớm ngày mai lại tới tìm ta, ta dẫn ngươi đi gặp hội trưởng."
Sài A Tứ lấy hai mươi đồng ngũ thù hoàng tiền, đặt chỉnh tề lên bàn: "Đây là toàn bộ gia sản của ta, ta biết dùng để khơi thông quan hệ chắc chắn chưa đủ nhưng vẫn xin ngài nhận lấy."
Viên Lão Tây nhẹ nhàng đẩy trở về, chậm rãi nói: "Cầm lại đi. Hương chủ tân nhiệm của Thủy Liêm Đường Hoa Quả Hội, chỗ ngươi phải dùng tiền còn rất nhiều."
Nói như thế nào đây, loại cảm giác này giống như là quá trình một đại anh hào quật khởi...
Sài A Tứ như hoảng hốt nhìn thấy tương lai gió tanh mưa máu, nhìn thấy toàn bộ Thiên Tức Hoang Nguyên vì gã mà thay đổi. Ánh mắt của gã chân thành lại tha thiết, học ngữ khí của Cổ Thần vĩ đại, chậm rãi nói: "Ngũ gia, ta nghĩ tình cảm giữa chúng ta sẽ bắt đầu từ bây giờ."
Sài A Tứ rời đi đã lâu.
Trong tĩnh thất, Viên Lão Tây lại ngồi một mình rất lâu. Ông ta cũng đã từng trẻ tuổi, cũng có rất nhiều kế hoạch cho tương lai nhưng kế hoạch lại không theo kịp biến hóa.
Ông ta cũng từng bước già yếu đến tận đây, từng bước nhượng bộ đến nay, không phải sao?
Mãi đến khi...
"Cha!"
Tiếng của nữ nhi Viên Tiểu Thanh vang lên ở bên gnoafi.
Vẻ mê mang, trong đôi mắt già nua, thống khổ của Viên Lão Tây đột nhiên lóe lên ánh sáng, dùng sự nhanh nhẹn không phù hợp với trạng thái cơ thể, nhanh chóng rời khỏi gian phòng, đi đến bên ngoài cửa giấy, ngăn đồ án yêu quỷ kia lại ở phía sau, khuôn mặt giận đến mức gần như vặn vẹo: "Ai cho con tới đây? Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi! Lăn lên trên!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad