Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1797: Đều là quân ân (1)

Chương 1797: Đều là quân ân (1)
Dù sao thì đối phương cũng là bị đánh xuống từ Thần Lâm Cảnh Giới, tất nhiên là có vài phần khác biệt mà các tu sĩ Nội Phủ khác không có, những tu sĩ ở cấp độ Nội Phủ cũng không thể có đủ khả năng để đánh giá y được.
Cái tên Lôi Chiêm Càn tự phụ và kiêu ngạo, vài lần bị hắn đánh bại nhưng vẫn tự tin tràn đầy mà tái chiến như thế, nhưng lúc đầu ở Thất Tinh Cốc khi đối mặt với Điền An Bình cũng không dám nói nhiều thêm một câu.
Cái này cũng đã đủ để thấy kinh khủng rồi!
Mà bây giờ Liễu Khiếu lấy tu vi Thần Lâm, có ý định muốn giết chết Điền An Bình tiến vào Tức Thành thì lại bị làm thành bộ dạng này. Khương Vọng dù có tự tin đến đâu cũng không nghĩ rằng bản thân có thể chiếm được món hởi nào từ trên tay Điền An Bình.
Lời mời tiến thành của Điền An Bình thực sự rất có cảm giác áp bách.
Chuyện xảy ra ở cổng Tức Thành ngày hôm nay rất nhanh sẽ được truyền đi khắp cả Tề quốc. Nếu như ngày hôm nay hắn mà lui bước và làm tổn hại đến uy danh của thiên tử thì hậu quả quả thật là có thể tưởng tượng trước được.
Hắn thực sự muốn tiến vào trong thành, nhưng như thế khác nào dùng chính tính mạng của mình để đánh cuộc xem Điền An Bình có bị nổi điên lên hay không.
Đánh cuộc xem một người điên có phát điên hay không, nghĩ thế nào cũng thật nguy hiểm. Thế là hắn lựa chọn trực tiếp đem Liễu Khiếu đi, đánh cuộc rằng Điền An Bình sẽ không đi ra khỏi cổng thành!
Lần trước nhìn thấy Điền An Bình ở Thất Tinh Cốc với lần này nhìn thấy y hoàn toàn không giống nhau. Lúc đó tay chân của y đều bị cùm lại, như một tù nhân, nhưng hôm nay cả tay và chân của y đều trống không.
Mà hôm nay từ đầu đến cuối, y đều đứng ở bên trong thành, lần "trở mặt" duy nhất, y cũng chỉ đưa ra "lời mời" Khương Vọng tiến thành.
Hắn phỏng đoán có lẽ Điển An Bình phải ở trong một trạng thái không rõ nào đó, có thể là phải đeo xiềng xích, thì mới có thể ra khỏi thành.
Có vẻ như Khương Vọng đã đặt cược đúng.
Đừng nhìn hắn mang theo Liễu Khiếu đi một cách ung dung tiêu sái, trông không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng nếu Điền An Bình thực sự đuổi ra bên ngoài cổng thành, hắn khẳng định trước tiên sẽ bỏ Liễu Khiếu lại mà chạy trốn.
Thực lực như thế nào thì làm chuyện đó, Đại Tề gia đại nghiệp đại, có rất nhiều cường giả có thể áp chế người này, hắn không phải mạo hiểm như vậy.
("gia đại nghiệp đại: thành ngữ ý chỉ đất nước, sản nghiệp to lớn, thế lực mạnh mẽ)
Thực sự thì bắt Liễu Khiếu về kinh không phải việc nguy hiểm gì, nhưng điều kiện tiên quyết ở đây là "đối thủ" phải là Liễu Khiếu.
Nếu đối thủ bị thay thế thành Điền An Bình thì không thể đoán trước được có nguy hiểm gì hay không.
Đây chính là lý do người như Điền An Bình lại khiến cho người khác cảm thấy kiêng kỵ như vậy.
Có thể nói, chuyến đi lần này đến Tức Thành, Khương Vọng hắn đã bước đi trên một con đường chuẩn xác. Được và mất đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Khương Vọng đã đi được một quãng đường khá xa, đột nhiên hắn cảm nhận được được một điều gì đó, con ngươi trở nên đỏ thẫm, quay đầu lại nhìn.
Nó giống như một lời biểu thị công khai nào đó.
Trong cái nhìn chăm chú của Càn Dương Chi Đồng, một toà thành vuông vức với hàng ngàn hàng vạn hư ảnh của các căn phòng chằng chịt và rậm rạp, lơ lửng trên không trung. Mỗi căn phòng đều giống hệt nhau.
Giống như là.... Nội Phủ vậy!
Khương Vọng nhớ lại, lần đầu tiên hắn đến Tức Thành, còn ở bên trong thành một đêm. Vào thời điểm đó, hắn đã cảm thấy những căn phòng ở đây có bố cục rất giống với những căn phòng ở sâu bên trong Nội Phủ rồi.
Lúc đó hắn còn phỏng đoán, người xây dựng ra Tức Thành có phải bắt chước bố cục kết cấu của các căn phòng trong Nội Phủ hay không.
Bởi vì chúng thực sự quá giống nhau.
Ổ sâu bên trong mỗi tòa Nội Phủ đều có ba nghìn căn phòng, và chúng hoàn toàn không có sự khác biệt!
Sự kiêng kỵ đối với tòa Tức Thành này cũng là một trong những lý do hắn không định tiến vào thành lúc trước.
Mà bây giờ...
Cảm giác kiêng kỵ đó hình như đã có đáp án rồi.
Điền An Bình không biết đã dùng phương pháp gì luyện nhập Nội Phủ vào bên trong Tức Thành.
Toàn bộ tòa thành trì này là Nội Phủ của y.
Những người sinh sống bên trong tòa thành trì này, làm sao có thể không sợ hãi cơ chứ? Nó giống như giao toàn bộ sự sống và cái chết của bản thân vào trong tay người khác, không những thế toàn bộ bí mật của chính mình cũng có thể bị nhìn thấu trong nháy mắt.
Như vậy cũng có thể giải thích ít nhiều về việc tại sao một tu sĩ Thần Lâm như Liễu Khiếu lại rơi vào tình trạng như vậy rồi.
Cũng giống như việc nếu Khương Vọng hắn ở bên trong Thông Thiên Cung của chính bản thân mình thì cũng sẽ có đủ tự tin để nghênh chiến bất kỳ một đối thủ nào.
Người khác làm thế nào mà có thể chống lại Điền An Bình ở trong chính Nội Cung của Điền An Bình được?
Huống hồ tòa Nội Phủ này thật sự quá khác biệt, mà Điển An Bình này cũng thực sự quá bất bình thường!
"Bẩm bệ hạ, đã quất roi đủ năm mươi cái!"
Trên quảng trường đằng trước Thái Miêu, Thống sư Tào Giai của Xuân Tử Quân tự tay thực hiện hình phạt "đáp hình" (2), cuối cùng đã kết thúc.
(2) Đáp hình: Hình phạt nhẹ, dùng tấm ván gỗ hoặc thanh trúc, dây đằng, roi mây đánh vào mông, lưng hoặc đùi của kẻ phạm tội.
Việc này là một loại tra tấn đối với người chịu phạt, mà người đứng xem làm sao không hãi hùng khiếp vía.
Lúc này, sắc mặt của hai vị huân tước quỳ trên mặt đất trắng bệch y như nhau. Thân thể lõa lỗ của hai người cũng đều có vết roi đánh màu xanh tím đan xen, dữ tợn như hình con rắn bò ngang dọc trên người.
Đáp hình chia mười cái làm một đẳng, tổng năm đẳng, phạt nhiều nhất là năm mươi roi. Trên nguyên tắc, đây là hình phạt nhẹ nhất. Nhưng nếu người thực hiện hình phạt cố ý muốn đánh chết kẻ phạm tội cũng không khó!
Tào Giai giơ tay phải sang ngang, đợi thái giám đứng ở bên cạnh lấy roi đi, mới xoay người trở về đứng trên đài cao.
Tề thiên tử nói: "Đứng lên đi"
Điền Hi Lễ và Liễu Ứng Kỳ mới từng người mặc quần áo, lảo đảo đứng dậy.
Thực lực và tu vi của hai người bọn họ không hề giống nhau, Tào Giai là người thực hiện hình phạt lần này, đã khống chế lực lượng rất tốt, từng roi đánh vào trên người bọn họ cũng lần lượt hạn chế ở cảnh giới Thần Lâm và Ngoại Lâu. Cho nên lúc này hai người bọn họ đều lảo đảo sắp ngã.
Thiên tử lại nói: "Nếu đứng không vững, có thể nghỉ ngơi một lì lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad