Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3009 - Bạch ngưu chạy hướng nam (2)



Chương 3009 - Bạch ngưu chạy hướng nam (2)




Chương 3009: Bạch ngưu chạy hướng nam (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người đánh xe vén rèm xe lên.
Khương Vọng nhìn dáng vẻ kích động của tên chủ tướng đề kỵ này, hơi buồn cười nói: "Sao phải cần xông quan? Ta mang các ngươi đến đây công thành đoạt đất hay sao?"
Đám người được xem là bộ hạ cũ trong quân của Khương Vọng này, lúc trước theo hắn phản Hạ đầu tiên. Vậy nên, tại Nam Cương, lòng cảm mến của bọn họ cũng là cao nhất.
Viên đề kỵ này gãi gãi cổ, ngượng ngùng nói: "Chủ yếu là vì người Lương nhỏ bé quá không hiểu chuyện. Ngay cả nghi trượng của ngài cũng dám gọt, vệ đội hai trăm người mà cũng xem là quân đội sao, cần phải đề phòng tới như vậy?"
"Đi." Khương Vọng khoát khoát tay: "Các ngươi về Minh Không Hàn Sơn đóng quân, một mình ta đi Kiếm Các."
"Hầu gia, bên người ngài không có mấy tùy tùng sao được?" Kỵ tướng vội la lên: "Để mạt tướng đi trao đổi với bọn họ, không tin bọn chúng dám ăn gan hùm mật gấu!"
"Nhập gia tùy tục, nơi đây đã là đất Lương, vậy tuân theo quy củ của bọn họ cũng không sao..." Khương Vọng bình tĩnh nhìn hắn ta: "Trở về đi."
Có câu nói chủ nhục thần chết, nên hắn ta đương nhiên phẫn nộ thay cho Khương Vọng nhưng lại càng không dám làm trái ý Khương Vọng, đành phải phẫn hận kéo đầu ngựa, vung tay dẫn, chuẩn bị đi Minh Không Hàn Sơn.
"Ngươi cũng trở về đi." Khương Vọng cười vỗ vỗ xa phu.
Xa phu cũng là một hán tử nhanh nhạy, vừa nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: "Bọn chúng không đến mức cản cả người đánh xe chứ?"
Khương Vọng nở nụ cười ôn hòa: "Bọn họ nói không cho mang binh vậy liền không mang binh."
Xa phu đành phải buông dây cương, thả người nhảy đến sau lưng một đề kỵ, cưỡi ngựa trở về.
Lúc này Khương Vọng mới nói: "Chử Yêu, biết đánh xe không?"
Chử Yêu lớn tiếng đáp: "Đương nhiên biết, Bạch Ngưu rất thông minh đấy, không cần con phải thúc đâu."
"Rất tốt, chiêu bài của sư phụ phải nhờ vào con rồi." Khương Vọng sờ sờ sau đầu cậu nhóc: "Đánh xe dựa vào dư đồ, sẽ không đi lạc chứ?"
"Yên tâm đi sư phụ!" Chử Yêu vô cùng phấn khởi chui ra xe trâu, ngồi xuống vị trí của phu xe, kéo dây cương, vui sướng kêu lên: "Giá!"
Xe trâu chạy về phía trước theo tuyến đường chính.
Con đường này vốn nối liền hai phủ Thiệu Khang, Cẩm An nhưng bây giờ đã bị cắt đứt. Biên giới ở Cẩm An có cửa ải được dựng lên, có các giáp sĩ võ trang đầy đủ phòng thủ.
Người Lương quốc cũng biết đây là xa giá của ai, thấy chỉ có một hài đồng chín tuổi đang đánh xe, nên cũng không cản trở nữa.
Cửa ải đã mở ra.
Nhưng hai hàng giáp sĩ hai bên tuyến đường chính lại từng người cầm trường mâu đan nhau, cứ như vậy tào thành một rừng mâu nhỏ.
Hàn mang lấp lóe, quả nhiên là sát khí nghiêm nghị.
Chử Yêu lái xe đến tận đây, cảm giác hưng phấn khi được đánh xe đã qua, có chút căng thẳng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện sư phụ đã nhắm mắt lại dưỡng thần.
"Chiêu bài của sư phụ đều nhờ vào con."
Trong lòng cậu nhóc nghĩ đến câu này, liền thuận tay kéo màn xe xuống giúp sư phụ.
"Ngưu ca à Ngưu ca." Cậu nhóc nhỏ giọn gnói: "Ngươi cũng đừng sợ hãi, sẽ làm mất mặt sư phụ ta đấy!"
Con bạch ngưu này là dạng vô cùng có linh tính trên thảo nguyên, khi chính thức phát cuồng, đến cả tu sĩ Nội Phủ bình thường cũng khó mà kiềm chế được nó. Đương nhiên sẽ không sợ đám lính đang đứng gác này.
Nó kiêu ngạo gọi: "Bò... ò..." Một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực dậm chân bước về phía nam.
Chử Yêu cũng ngồi thẳng người, nhìn không chớp mắt, trong đầu nhớ lại cảnh tượng sư phụ kiểm duyệt Lão Sơn Thiết Kỵ, tưởng tượng như bản thân mình cũng đang duyệt binh.
Vừa nghĩ như thế, ngược lại không còn thấy căng thẳng nữa.
Câu nhóc thậm chí còn hơi lướt nhìn, ném qua ánh mắt hoặc là khen ngợi hoặc là phê bình.
Đám binh lính hoặc lạnh lùng hoặc hung hãn này, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, quả thực không hổ danh là người của Võ An Hầu phủ, tuy chỉ là hài đồng nhưng cũng rất can đảm.
Hiển lộ ra không chỉ võ uy tốt mà thái độ cũng rất tốt.
Con đường binh qua chừng trăm bước, dưới vó Bạch Ngưu cũng không mất thời gian bao lâu.
Chẳng mấy chốc xe trâu đã chính thức lái vào phủ Cẩm An, bỏ mấy cửa ải lại phía sau.
Cũng không cần sư phụ phải nói thêm gì, Chử Yêu tự mở dư đồ ra, nghiêm túc đối chiếu, rồi báo cho bạch ngưu đi về phía trước.
Phong cảnh cuối mùa hạ, đầu thu ở ven đường khắc ở trong mắt hài đồng.
Chuyến du lịch phương nam này, tính ra cũng tự tại. Chẳng mấy chốc, một đội kỵ quân mấy trăm người cuốn theo khói bụi từ phía xa chạy đến gần xe trâu. Chử Yêu có hơi căng thẳng nhưng cũng không lên tiếng.
Bạch ngưu dừng móng, cúi đầu, phát ra ánh mắt uy hiếp.
"Xuy!"
Kỵ tướng cầm đầu kéo dây cương, tuấn mã đứng thẳng như sẵn sàng ra trận, hiển hiện rõ tố chất quân sự. Những kỵ binh theo phía sau hắn ta cũng đều như thế.
Cảnh tượng này quả thực dọa người.
Ít nhất thì Chử Yêu cũng có hơi ngơ ngác.
Chủ tướng giáp kỵ mang khôi giáp chắp tay về phía xa giá, lớn tiếng nói: "Phó tướng Khang Văn Hạo của phủ Tú Bình, Đại Lương cầu kiến Võ An Hầu Tề quốc!" Phủ Tú Bình là tên mới do Lương quốc đặt cho phủ Cẩm An, có thể nói việc đổi tên này bọn họ vô cùng nhanh nhạy.
Mà viên kỵ tướng mới tới này, tuổi còn trẻ đã có thể đảm đương chức Phó tướng của phủ Tú Bình, lại còn là họ Khang, ước chừng là xuất thân từ hoàng thất Lương quốc. Chẳng trách ngạo khí từ trong xương cốt lại rõ ràng đến vậy.
Có điều, sau câu bái kiến này của hắn ta.
Bên trong xe bò cũng không truyền đến thanh âm nào.
Khang Văn Hạo cũng đứng chờ ở đó, không nói gì.
Mặc dù mấy trăm kỵ quân không phát ra âm thanh nhưng Chử Yêu nhịn không được quay đầu, thấp giọng nói: "Sư phụ, có người muốn cầu kiến người. Hình như còn là đại quan!"
Sau một trận trầm mặc kéo dài, trong xe truyền đến tiếng đáp: "Chử Yêu, ta có từng bảo con làm chuyện gì khác không?"
Mặc dù là lời nói mang ý phê bình nhưng Chử Yêu nghe xong lại cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
Tay nhỏ lắc dây cương một cái: "Nhường đường đi, sư phụ ta không muốn gặp các ngươi!"
Bạch Ngưu cũng từ từ kéo xe tiến lên, giống như hoàn toàn không thấy phía trước có người đang cản đường.
Sắc mặt Khang Văn Hạo khó coi, đội kỵ quân mà hắn ta mang theo lúc này, tuy chỉ là ba trăm người nhưng đều là tinh nhuệ trong quân đội Lương quốc.
Có câu nói "Người mang lưỡi dao, sát tâm tự lên". Tay hắn ta nắm cường quân, cũng rất khó có được tính tình tốt. Hơn nữa, thân phận là con trai thứ năm của đương kim Lương đế, hắn ta đã bao giờ bị người khác coi thường như vậy?
Nhưng trầm mặc nửa ngày, hắn ta cũng chỉ quay đầu người, để lộ đường phía trước.
Người có tên, cây có bóng, Võ An Hầu đại danh đỉnh đỉnh đã để lại toàn bộ nghi trượng bên ngoài phủ Cẩm An, là do hắn nguyện ý phối hợp. Nếu hắn không nguyện ý, mà cứ như thế đi đến Biện Thành Lương đô, thì trong cả Lương quốc to như vậy, ai dám cản hắn?



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad