Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1226: Ngục Tù Hải

Chương 1226: Ngục Tù Hải
Trên đường đi Bích Châu bà bà nói rất ít, tựa như rời vào loại cảm xúc bi thương gì đó khó mà tự kiềm chế. Chỉ đáp lại Khương Vọng bằng mấy câu chữ ngắn gọn, hoặc là nhẹ nhàng gật đầu đáp lại các tu sĩ Điếu Hải Lâu hành lễ với bà.
Quải trượng đầu rộng nhẹ va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh trầm thấp không chút gợn sóng.
Đây là một cụ già trầm lặng đầy đau thương, dường như bà đang khóc vì các đệ tử yêu mến của bà.
Cuối cùng, Khương Vọng đi theo bà tới một trước "gian nhà" thật to được xây bằng đá.
Khương Vọng thật sự muốn gọi nó là một "gian nhà" mà không phải là "phần mộ", mặc dù nó thật sự cực kỳ giống một phần mộ.
Giống như một tòa mộ đá thật to, bên trong mai táng một vị cự nhân ().
(*) Cự nhân: người có tầm ảnh hưởng lớn.
Tổng thể là một nửa vòng tròn nằm úp, ở phía trước được dựng một cửa đá to lớn.
Bên trên khắc ba chữ lớn... ngục Tù Hải.
Cái ngục này lấy hai chữ "Tù Hải" làm tên, nói là ngay cả biển cũng có thể bị cầm tù, đúng là ngang ngược. Chẳng qua liên tưởng đến cái tên Điếu Hải Lâu cũng bá đạo không kém kia, thì lại thấy chẳng có gì là khó hiểu.
Trước cửa ngục Tù Hải không có người trông coi.
Có lẽ là trông coi ở bên trong ngục, cũng có thể là không cần trông coi.
Bởi vì Bích Châu bà bà dùng hai tay khô gầy đặt ở bên trên cửa, đến khi phát ra âm thanh trầm thấp thì cửa đá mới từ từ di chuyển.
Nghe âm thanh kia, Khương Vọng rất nghi ngờ mình có thể di chuyển phiến cửa đá này hay không.
Nó cũng không mở theo kiểu hướng vào phía trong hay là hướng ra ngoài, mà là chậm rãi tụt xuống, cuối cùng cả phiến cửa đá đều nằm trong lòng đất.
Cảnh tượng này khá là kỳ quái, nhưng lại cực kỳ tương xứng với những phong cách kiến trúc vô cùng kỳ quặc ở trong Điếu Hải Lâu. Nếu như cửa được mở một cách bình thường, thì khi đó mới càng kỳ quái.
Bích Châu bà bà không nói hắn phụ giúp một tay, nên hắn cũng không nên hỗ trợ. Khương Vọng rất lo lắng nếu mình đột ngột đưa tay ra thì sẽ bị cấm chế gì đó làm bị thương. Cho nên chỉ có thể ở một bên xem, nhìn vị lão thái thái này dùng sức di chuyển cửa mà không nháy mắt lấy một cái.
"Chàng trai, trước mắt có chút khó khăn." Bích Châu bà bà bỗng nhiên thấp giọng nói.
Khương Vọng lập tức phản ứng lại, cũng hấp tấp đưa hai tay ra, dốc hết sức di chuyển cửa.
Đương nhiên, hắn chỉ diễn "dốc toàn bộ sức lực", tuy rằng nội phủ cũng ầm ầm khởi động, nhưng thực ra chỉ dùng bảy phần mười thực lực. Hắn không thể để cho Bích Châu bà bà nhìn thấy biết quá rõ về hắn, bởi vì bọn họ thật ra là địch chứ không phải là bạn.
Trong từng đợt âm thanh trầm đục vang lên, cửa đá chậm rãi lún xuống.
Trước mắt xuất hiện một hành lang hướng xuống phía dưới, trên hai bên vách tường đều có bảo châu chiếu sáng, trái lại cũng không hề tối tăm.
Nhưng hành lang lại kéo dài đến tận xa xa, liếc mắt nhìn mà chẳng thấy cuối đường.
"Đi vào đi" Bích Châu bà bà thở dài một hơi khó hiểu, sau đó nói.
Khương Vọng rất nghi ngờ sau khi mình tiến vào nếu Bích Châu bà bà có lòng xấu xa mà đóng cửa đá lại, thì hắn có còn cơ hội lao ra hay không. Nhưng vào thời điểm này Bích Châu bà bà không có lý nào lại hại hắn.
Hắn quang minh chính đại đến Điếu Hải Lâu, Tề quốc chính là chỗ dựa an toàn cho hắn.
Cho nên hắn dẫn đầu đi xuống đường hành lang.
Sau khi đi vào thì mới phát hiện đường hành lang này cũng không chật chội lắm, quy mô rộng hơn nhiều so với lúc đứng ở bên ngoài cảm nhận.
Lúc còn đứng ở ngoài kia, dù sao lối đi vào vẫn còn hạn chế hơn nữa có lẽ một phần nguyên nhân do trận pháp, nên không thể nhìn được quá rõ. Thực tế chiều rộng của hành lang này có thể so với bốn chiếc xe ngựa chạy song song, cao cũng ít nhất ba trượng.
Từng viên bảo châu lớn nhỏ được sắp xếp theo một cách huyền bí, như triển khai một loại hoa văn nào đó ở bên trên hai vách tường. Nhưng nó quá rộng, cũng quá xa cho nên nhất thời không thể vẽ ra hình dạng cụ thể ở trong lòng.
Chuyện khiến lòng người lo lắng không hề xảy ra, bởi vì Bích Châu bà bà cũng đã chống quải trượng đầu rồng đi vào hành lang.
Cửa đá ở phía sau cũng chậm rãi nâng lên, nhưng có trưởng lão của Điếu Hải Lâu ở bên cạnh, nên cũng không có gì phải lo lắng.
Trước khi đi vào sâu hơn nữa, Khương Vọng quay đầu nhìn thoáng qua cửa đá, nơi đó chỉ còn lại một khe hở, lộ ra ánh mặt trời ở bên ngoài ngục, rất nhanh đã bị cửa đá che kín.
Việc này khiến cho người ta cảm thấy đè nén không tên, giống như một loại hi vọng nào đó cũng bị chôn vùi.
"Cửa đá này chỉ là kiên cố và nặng thôi sao? Nhìn như chẳng thể ngăn cản được mấy người mạnh." Khương Vọng như thể tùy ý hỏi.
"Đương nhiên không chỉ có thế" Hình như Bích Châu bà bà cảm nhận được sự bất ổn của hắn, nên giọng nói rất hiền lành: "Nếu như người vừa nãy di chuyển cửa không phải là ta, thì trận văn cũng đã khởi động rồi"
Khương Vọng không hề không hiểu chuyện mà đi hỏi cụ thể là trận văn gì, chỉ dừng lại đợi một lát rồi sóng vai cùng Bích Châu bà bà tiến vào.
Đi được mấy bước, Bích Châu bà bà lại nhắc nhở: "Chờ lát nữa nếu có người nói chuyện với ngươi thì cứ ứng phó là được, đừng tùy ý đắc tội bọn họ"
Thái độ nghiêm túc như vậy khiến cho hắn cảm thấy hơi căng thẳng.
"§ẽ có những người nào?" Khương Vọng hỏi.
"Lính canh ngục." Bích Châu bà bà chỉ nói ba chữ này, rồi chẳng nói thêm gì nữa.
Bóng lưng già nua của bà không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Khương Vọng cũng chỉ đành đi theo vào trong.
Hành lang rất dài, càng đi càng hướng xuống dưới, tính toán theo lộ trình thì hẳn là đã đi đến đáy biển, vậy mà vẫn tiếp tục đi xuống.
Đi đến cuối hành lang dài lại là một cái cửa đá nặng nề, trước cửa vẫn không có ai trông coi như cũ.
Khương Vọng cũng vừa mới phác họa lại hoa văn mà bảo châu ở hai bên hành lang được sắp xếp trong suốt chặng đường, vậy mà thình lình phát hiện... Đó là rồng!
Hai bên hành lang, dùng bảo châu để phác họa ra hai con Thần Long!
Song long trấn ngục?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad