Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3108 - Càn khôn há lại vì Đông quốc mà rõ ràng (1)








Chương 3108 - Càn khôn há lại vì Đông quốc mà rõ ràng (1)



Chương 3108 - Càn khôn há lại vì Đông quốc mà rõ ràng (1)




Chương 3108: Càn khôn há lại vì Đông quốc mà rõ ràng (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhĩ Phụng Minh sửng sốt một chút, biết mình rơi vào cạm bẫy ngôn ngữ, có một loại cảm giác kinh ngạc đến hoang đường... Không phải nói Võ An Hầu chỉ biết đánh đấm sao?
Nhưng gã nhanh chóng phản ứng kịp: "Nói như thế không được. Nếu Vô Sinh Giáo là tà giáo thì đúng là nên tiêu diệt. Ta cũng căm thù tà giáo tận xương tủy. Nhưng phải diệt thế nào? Tốn hao bao nhiêu sức lực?"
"Chỉ là một Vô Sinh Giáo, tựa như sâu kiến trốn trong núi sâu, đáng giá để Đại Tề ta tiêu hao quốc lực như thế sao?"
Gã như bước vào trạng thái, càng thêm kích động: "Một giáo phái nho nhỏ, dán thông báo treo thưởng tại Tuần Kiểm Phủ là đủ rồi! Hầu gia lại lấy lòng cừu hận, nhấc lên thanh thế to như vậy. Bây giờ cả nước đều nói đến Vô Sinh Giáo, người người đều muốn chém đầu Trương Lâm Xuyên. Cả triều vì tư hận của quốc hầu mà ảnh hưởng, chẳng lẽ Hầu gia không cảm thấy bất an chút nào sao?"
Khương Vọng yên lặng nhìn gã một lúc.
Chỉ thấy Nhĩ Phụng Minh ngỡ ngàng, loại cảm giác nhiệt huyết hết lòng vì nước kia bất giác yếu đi mấy phần.
Nhưng gã vẫn thẳng sống lưng, rất có khí khái văn nhân nói: "Thảo dân nói sai chỗ nào, mời Hầu gia nói thẳng."
Khương Vọng nói: "Nếu muốn nói đến việc ác của Vô Sinh Giáo bản Hầu có thể nói rất nhiều. Vô Sinh Giáo tổ Trương Lâm Xuyên nguy hiểm thế nào cũng đủ để liệt kê thành nhiều mục. Có lẽ ngươi hiểu, có lẽ ngươi không hiểu, có lẽ giả vờ không hiểu. Nhưng hôm nay, những thứ này... đều không cần thiết."
Hắn thở dài một hơi: "Ngươi nói tư hận, không sai."
"Vô Sinh Giáo và bản hầu có mối hận không đội trời chung, phải giết ngay mới có thể giải... Ngay trước mặt bệ hạ, ngay trước mặt chư vị đồng liêu, bản hầu không thể phủ nhận."
Hắn xoay người, không nhìn Nhĩ Phụng Minh thêm lần nào nữa, chỉ bái thiên tử Đại Tề trên long ỷ, nói: "Ngày xưa trong cung tấu rất đúng, bệ hạ có hỏi, thần chưa thể đáp hết. Hôm nay thử nói ——"
Mặc dù hắn khom người, nhưng tiếng nói lại tăng lên: "Thần đã biết thế nào là tôn vị bá quốc, sự quý giá của vương hầu. Bốn năm công huân, tình nguyện dùng hết cho tư hận! Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Hắn không giải thích, không cãi lại, hắn thừa nhận việc đối phó với Vô Sinh Giáo, đối phó với Trương Lâm Xuyên phần lớn là thù hận của bản thân hắn. Hắn thừa nhận, hắn không phải là kẻ đại công vô tư, trong lòng chỉ có quốc gia. Hắn thừa nhận yêu hận tình cừu của bản thân mình.
Bây giờ, hắn nguyện ý dùng những gì có được trong bốn năm liều chết phấn đấu để làm trao đổi!
Hiện thế quá mức rộng lớn, thiên hạ vẫn còn chỗ cho Bạch Cốt Đạo dung thân, hắn muốn xin Tề thiên tử, phát một phong quốc thư!
Cả điện im lặng không nói.
Trọng Huyền Thắng cũng trầm mặc, việc này cùng đề nghị trước đó của hắn ta không tương xứng, cũng khiến cho hắn ta không thể triển khai thứ mình đã chuẩn bị. Kết quả triều nghị hôm nay, trở nên khóa đoán. Là phúc hay là họa? Là đúng hay là sai?
Nhĩ Phụng Minh há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Khương Vọng thừa nhận mình tiễu sát Vô Sinh Giáo là vì hận, thừa nhận chính mình là là một người không hiểu đại cục. Vậy gã còn có thể nói gì đây?
Chỉ có thể nhìn thái độ của thiên tử mà thôi.
Đương kim thiên tử, thưởng phạt đều không thêm.
Có thể có ân sủng cực hạn, cũng có thể có lãnh khốc cực hạn.
Như vậy đối với một vị quân công Hầu gia không xem quốc sự là nhất, ngài sẽ có thái độ thế nào đây?
Vô luận là vương hầu tướng lĩnh, lão thần danh tước.
Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần.
Ngay cả Trọng Huyền Tuân trầm mặc "đứng gác" cũng mở mắt.
Nhưng chỉ nghe thấy giọng nói của thiên tử vang lên: "Sao có thể nói là tư hận?"
Lại nặng nề rơi xuống: "Ngươi là quốc hầu!"
"Ngươi nói ngươi đã hiểu được sự quý giá của vương hầu nhưng trẫm thấy ngươi vẫn chưa hiểu rõ."
Ông ngồi trên long ỷ nhìn Khương Vọng, chậm rãi nói: "Ngươi chính là vương hầu Đại Tề, cùng quốc cùng vinh, chuyện riêng của ngươi, chính là quốc sự Đại Tề!"

" —— Có tà giáo tên là Vô Sinh, cùng hung cực ác, truyền nọc độc vạn dặm.
Làm ác tại Mạch, Thành, làm dữ tại Ung, Lạc, gây nghiệt tại thảo nguyện, họa nhiễm hùng Tề.
Lôi thị Lộc Sương là hoàng thân quốc thích. Chiêm Càn của Lôi gia là thiên kiêu quốc gia. Hữu Tà của Lâm thị, là hậu nhân của Thiên La Bá, truyền nhân Thanh Bài, hậu duệ thế gia. Mà đều bị hại dưới tay Trương Lâm Xuyên, kẻ vọng tưởng lấy thần thông thế mệnh đích tử Lôi thị!
Tà ma bẩn thiểu, dám làm loạn đại quốc.
Gian tâm vọng tràng, dám xâm nhiễm Đại Tề!
Không rửa sạch yêu khí, mặt trời khó sáng tỏ.
Không tru kẻ này, thiên công há còn tồn tại!
Thiên hạ không chỉ có mỗi Tề luật, càn khôn há là vì Đông quốc mà rõ ràng?
Hiện tại lấy danh của Đông quốc, triệu thiên hạ diệt tà giáo này!
Phàm là nơi mặt trời chiếu sáng, vết chân lưu lại, người ngăn tất tru, người giấu tất truy cứu.
Người nào dám che chở, tức là kẻ địch của Đại Tề!
Đại Tề khai quốc hai ngàn năm, trên cắt tệ nạn ngàn năm của cố Dương, dưới xoa dịu nỗi khổ vạn năm của dân chúng.
Bao gồm Đông Nam, kéo tới hải ngoại.
Sức nặng của Đại quốc, tại đức tại trách nhiệm!
Mê Giới, Họa Thủy cũng gánh, yêu ma gian tà cũng gánh.
Chính là đang dạy người giữa vô vàn hận máu, không thể để trời xanh còn thấy tà ma.
Cho nên dùng thư này truyền cho thiên hạ, rộng báo cho hiện thế rõ ràng.
Phàm là giáo đồ Vô Sinh Giáo, cùng chung kết cục! Không để lại họa này!"
Một phong quốc thư lời lẽ vô cùng nghiêm khắc này của Tề quốc vừa phát ra ngoài, quả thực là khiến trời long đất lở.
Những quốc gia vẫn chưa có động tĩnh gì sau thư ngỏ của Võ An Hầu, sau khi Tam Hình Cung công khai tỏ thái độ, hiện giờ đều nhao nhao đưa ra phản ứng. Từ Thân quốc phía Đông đến Tuyết quốc phía tây, đến năm nước liên minh phương bắc, Tuyên, Kiều, đến Nam Lương Lý, Việt... Đều lục tục dùng công văn chính thức, xác nhận Vô Sinh Giáo là tà giáo. Dưới đại thế huy hoàng này, chẳng ai dám là kẻ "ngăn trở" hay "ẩn giấu".
Như hai đại quốc Tần, Kinh dù chưa có quốc thư chính thức cũng yên lặng liệt Vô Sinh Giáo vào hàng tà giáo, giao trách nhiệm cho cơ quan tương ứng trong nước giám sát cùng tiêu diệt, để trách cho người khác mượn cớ, làm mất "địa vị đại quốc".






Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad