Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1579: Chỉ kiếm, chỉ thẳng về phía Vệ Du!

Chương 1579: Chỉ kiếm, chỉ thẳng về phía Vệ Du!
Một luồng sáng lạnh, một kiếm đánh lui Vệ Du!
Khi người qua đường đưa mắt nhìn tới, thấy được cảnh tượng Vệ Du giơ kiếm đỡ, dựa vào tường.
Không khỏi nín thở.
Vệ Du cũng không phải là hạng người vô danh, y là Thiên hạ đệ nhất Đằng Long mà người Tân quốc công nhận, cũng là thiên kiêu của Đại Tần! Tiền đồ rộng mở, tương lai vô hạn.
Hiện tại, khi tranh đấu với người cùng cảnh giới, lại giống như rơi vào hạ phong.
Người đối địch, là ai?
"Tốt!"
Vệ Du lại khen ngợi.
"Ta rất muốn chứng kiến sự huy hoàng của thời đại phi kiếm, chỉ hận không thể tới. Không nghĩ tới vào thời đại này, vẫn có thể thấy được cổ pháp phi kiếm như vậy. Đây đúng là may mắn của Vệ Du ta!"
Y chuyển kiếm sang bên thân, nghiêng người về phía trước, chân sau đạp mạnh, cả người bắn ra.
Một luồng kiếm ý mạnh mẽ mà hung ác ngưng tụ thân thể cùng ý chí của y, ngưng tụ thế và lực của y, không ngừng gào thét, không ngừng cô đọng...
Mà cuối cùng, cả người lẫn kiếm đều hướng về phía trước.
Thế nhưng Hướng Tiền vẫn đứng im tại chỗ, tựa lưng vào tưởng, tùy ý giơ tay cản trước người, ngón trỏ nhấc lên, búng nhẹ về phía trước.
Keng!
Một luồng sáng lạnh bỗng dưng xuất hiện, đâm trúng phần mũi nhọn trên kiếm của Vệ Du, không chênh không lệch.
Vệ Du cũng không muốn đâm ra một kiếm này, bởi vì y cách đối thủ còn có bảy bước.
Thế nhưng y không thể không đâm ra!
Ngay vừa rồi, kiếm của y nói cho y biết, không đâm ra kiếm này...
y sẽ chết!
Thế chưa đủ, ý chưa tận, mà kiếm đã xuất.
Tới khi hai thanh kiếm đâm vào nhau, y mới chính thức thấy rõ kiếm của đối thủ là như thế nào.
Đó là một thanh phi kiếm không chuôi, lúc này đã phóng lớn tới gần một mét, toàn thân kiếm đều có ánh kiếm lưu động, vô cùng sắc bén, làm người ta cảm thấy chói mắt.
Giống như nó cũng không có thực chất, mà do vô số ánh kiếm hỗn hợp mà tạo thành.
Thế nhưng nó lại đâm trúng trường kiếm của mình, có thể cảm nhận được nó tồn tại một cách rõ ràng.
Không thể dùng thuật pháp, bất cứ thuật pháp nào của mình đều không thể cản thanh kiếm này.
Vệ Du rất rõ ràng hiểu được điều này, ngoài việc vung kiếm ra, bất cứ động tác dư thừa nào đều là vướng víu. Y chỉ có thể dựa vào kiếm trong tay mình, dựa vào kiếm thuật siêu phàm do mình khổ luyện nên!
Kiếm thuật của y, cũng là điểm mạnh nhất của y.
Giờ phút này, Vệ Du dùng toàn lực vận chuyển đạo nguyên, truyền đạo nguyên vào trong kiếm, dùng lực đẩy thế, đẩy phi kiếm về phía trước! Sau đó nghiêng người xoay một vòng, tạo thành một đường vòng cung trên không, xé gió, nhanh chóng ngoan tuyệt, đẩy kiếm về phía kẻ địch!
Keng!
Lại một tiếng vang xuất hiện.
Vệ Du khi rút kiếm tiếp cận, lại không thể không xuất kiếm sớm, bị phi kiếm ép ngừng lại!
Sao có thể như vậy?
Trong đầu Vệ Du chỉ còn lại ý nghĩ này.
Y lật cổ tay hơi chuyển động, trường kiếm trong tay cũng xoắn lại tạo thành kiếm khí xoắn ốc bao phủ thanh phi kiếm kia.
Kiếm khí xoắn ốc tạo thành một vòng xoáy trên không trung, lại có thể kiểm soát thanh phi kiếm kia trong thời gian ngắn.
Kiếm thuật vô cùng thần kỳ!
Mà bản thân Vệ Du, lại thuận theo chỗ trống do kiếm khí của mình tách ra, đi tới phía trước...
Kengt Y chuẩn bị dùng một kiếm tuyệt sát, lại không thể không bổ sớm ra một kiếm, để mà ngăn cản thanh phi kiếm đột ngột xuất hiện trước người!
Người ngoài thấy cũng chưa chắc đã hiểu, thế nhưng y lại thấy rõ ràng.
Thanh phi kiếm này quá sắc bén!
Có thể chém vỡ kiếm khí xoắn ốc của y một cách dễ dàng, hoàn toàn không bị ngăn cản.
Không phải đối phương không thể tránh khỏi kiếm khí xoắn ốc, mà là cố ý cho y cơ hội, chính là vì vào lúc này, lãng phí một kiếm tuyệt sát của yl Đây là sức phán đoán cao tới mức nào? Kiếm thuật lại tỉnh diệu cỡ nào chứ?
Vệ Du cắn răng, xoay người lại, liên trảm ba lượt, đẩy lùi thanh phi kiếm kia.
Y đạp vào tưởng viện, bay lên trời hạ xuống, nhẹ nhàng như hồng nhạn.
Một kiếm này, hoa lệ xán lạn...
Kengt Thế nhưng một kiếm như tới từ thiên ngoại này, lại bị đẩy trở về!
Trong mắt của tên sai vặt Nghĩa An bá phủ cùng người đi đường, thấy được cảnh tượng Thiên hạ đệ nhất Đằng Long của Đại Tần - Vệ Du, dùng đủ loại kiếm thuật tiến công, có thể nói là vô cùng tinh diệu. Liên tục tiến không, không ngừng tiến về phía trước.
Thế nhưng... không ngừng bị ép lùi bước.
Từ đầu tới cuối, thực sự không thể tới gần đối phương trong vòng năm bước!
Người kia đứng bên tường như một tảng đá ngầm, không nhúc nhích, chỉ dùng ngón tay điều khiển kiếm, lại kinh khủng tới mức này.
"Có vẻ... chỉ là như vậy."
Hướng Tiền nói nhỏ một câu mà không ai có thể nghe thấy.
Y vẫn chỉ dùng một ngón tay trỏ, thế nhưng lúc này lại giơ lên ngón tay giữa, hai ngón tay khép lại, ngón cái, ngón áp út, ngón út đều khép lại.
Tay phải dùng một loại dáng vẻ như đang dùng kiếm đâm, đâm về phía trước, trong nháy mắt thẳng băng.
Chỉ kiếm, chỉ thẳng về phía Vệ Du!
Trong khoảnh khắc đó, tiếng rít xuất hiện.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Vệ Du không thể phân biệt nổi mình nghe được âm thanh này rít lên trước, hay là nhìn thấy một luồng sáng lạnh xuất hiện trước.
Tóm lại, khi y dùng hết toàn lực, vẫn muốn tiến về phía trước thì...
Keng keng keng!
Ba tiếng vang xuất hiện.
Lần đầu tiên, y đã đi vào trong phạm vi năm bước quanh người đối thủ.
Thế nhưng trên tay của y, chỉ còn lại một chuôi kiếm.
Y cầm một chuôi kiếm, mà khoảng cách với đối thủ chỉ còn bốn bước.
Thế nhưng, lại dừng tại nơi đây.
Bốn bước này, mãi mãi cũng không thể bước qua.
Bởi vì dáng vẻ của Vệ Du quá kiên quyết, khí thế tiến về phía trước của y cũng quá hung ác.
Cho nên khi y cứng ngắc tại chỗ, chỉ cầm một chuôi kiếm thì cũng lộ ra vẻ rất buồn cười.
Thế nhưng không ai cười cả.
Kể cả đối thủ của y, người tên là Hướng Tiền kia, cũng không có chút ý chế giễu nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad