Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2322: Không gì không đốt (2)

Có trải nghiệm mọi thứ bị đốt từ trong ra ngoài, có Lạc Lối thần thông bổ hoàn, hắn đã sớm "Hiểu Tam Muội".
Khi hắn tập trung sức mạnh, thiêu đốt luồng Tất Phương Tam Muội Chân Hỏa thứ nhất, tình thế liền nghịch chuyển.
Đóa tam diễm liệt hỏa này biến thành màu đỏ thuần túy, rơi rụng trở lại bên trong quả cầu lửa cực lớn.
Giống như một tia lửa rơi xuống nồi dầu, đột ngột lan tràn ra!
Khoảnh khắc lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ thẫm đã hoàn toàn thay thế tam diễm liệt hỏa, lan tỏa Ngũ Phủ Hải.
Hắn hoàn toàn biến Tất Phương Tam Muội Chân Hỏa, trở thành của mình.
Nhưng những thứ chân hỏa này quá nhiều, sức mạnh lại quá lớn, hạt giống thần thông của Khương Vọng hiện tại, căn bản không thể hoàn toàn dung nạp.
Sức mạnh kinh khủn như thế bành trướng trong Ngũ Phủ Hải, hầu như sắp nổ tung, dưới sự trấn áp của Xích Tâm thần thông và sự điều động của Tam Muội Chân Hỏa thần thông, tự động bỏ cuộc...
Kết quả là, trong mắt ngàn vạn trượng quang diễm, mây mù mờ mịt, bay lên trời cao.
Đây là một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng.
Trên trời cao, hai dị thú cường đại đang chiến đấu sinh tử.
Khí cơ quấn chung một chỗ, đánh cho cả không gian đều rung động, dư âm lan khắp trong vòng trăm dặm.
Dị thú Họa Đấu to như tuấn mã, nhào vào trên người Tất Phương lông xanh mỏ trắng, đôi móng vuốt đè lên lông cánh Tất Phương, hỏa diễm trong miệng chưa tắt, răng nanh cũng đã cắn lên cổ Tất Phương.
U quang và liệt diễm giao phong, răng nanh và mỏ nhọn, chém giết kịch liệt.
Trước tình cảnh sinh tử, Tất Phương không giữ sức nữa.
Hỏa diễm của nó giống như được bắn ra từ thẳm sâu linh hồn.
Xuyên qua bộ xương, xuyên qua huyết nhục của nó, cũng xuất hiện phía trên lông cánh...
Cuối cùng đốt cháy thần thể!
Lớn tiếng kêu lên, miệng hô "Tất Phương".
Liệt diễm hừng hực bao trùm nó, cũng bao trùm Họa Đấu vương thú đang nhào lên trên người nó.
Chân Hỏa điên cuồng này nở rộ trên không như một đám mây lửa.
Bên trong đám mây lửa, hai dị thú cường đại quay cuồng.
Tam Xoa nhanh chóng u quang hóa, lại nhất thời không theo kịp tốc độ lan tràn của Tam Muội Chân Hỏa.
U quang dần lui, mà liệt hỏa lại ngày càng hừng hực.
Liệt hỏa phân giải da lông của nó, phân giải huyết nhục của nó...
Tất Phương biết không thể trốn thoát, nên nó dùng thân thể và linh hồn của mình làm củi đốt, hung ác muốn cùng chết với Họa Đấu vương thú!
Khiến cho Họa Đấu xung quanh gầm gừ không ngớt chính là... Vua của bọn nó, lại căn bản không có ý tránh né.
Đôi móng vuốt vẫn gắt gao đè chặt đôi cánh Tất Phương.
Hàm răng vẫn cắn chặt cổ Tất Phương. Cả hai cùng rơi xuống, cùng bị thiêu đốt.
Ngay lúc đó, hào quang vô tận hướng lên trời.
Tam Muội Chân Hỏa tỏa khắp mặt biển kia vừa thu lại, cùng với quang diễm trong mắt Khương Vọng, mênh mông cuồn cuộn, đột phá trời cao, trực tiếp chạm vào cơ thể của hai dị thú đang quần đấu kia.
Dùng lửa đốt lửa.
Dùng Tất Phương Tam Muội Chân Hỏa, để đốt cháy Tất Phương Tam Muội Chân Hỏa!
Lửa lớn vô tận phân giải lẫn nhau, cùng nhau hóa thành tro bụi.
Đám mây lửa bao phủ vài chục trượng kia, vậy mà kịch liệt thu nhỏ lại.
Còn u quang trên người Tam Xoa lại đại thịnh, răng nhọn cắn xuống, cắn răng vẫy đuôi!
Tất Phương mình xanh vân đỏ mỏ trắng, ngay lúc đó thân thể chia năm xẻ bảy.
Sau khi mất hết sự sống, thân thể nó cũng không thể chống cự lại Tam Muội Chân Hỏa, bị lửa lớn thiêu trụi, biến mất hoàn toàn.
Khương Vọng xuyên ra khỏi mặt biển, vung tay lên, lửa lớn đang hoành hành trên mặt biển, toàn bộ biến mất.
Thế giới hầu như bị lửa lớn che phủ hết tầm nhìn, cứ vậy bị hắn nhẹ nhàng làm cho biến mất.
Trở lại với trời trong, biển lặng.
Một viên huyết châu liệt diễm lưu động rơi từ trên trời xuống, rơi ngang trước mắt.
Khương Vọng đưa tay ra, đón được nó.
Giữ trong lòng bàn tay, ngắm nghía nó thật kĩ.
Trong ánh mắt của... đàn Họa Đấu xung quanh, Khương Vọng lần đầu tiên thấy được sự kính sợ trong mắt chúng, chứ không chỉ là sự đói khát và khinh thường trước đó.
Đương nhiên ánh mắt của Tam Xoa thì lại khác.
Ánh mắt của nó rất thân thiết.
Nhưng cùng lúc dùng ánh mắt thân thiết nhìn Khương Vọng, nó còn đang nhai cái đầu chim còn sót lại của Tất Phương... mặc dù đã bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu rụi mất, nhưng dù sao vẫn còn dư lại xương đầu.
Tình cảnh này, ánh mắt này, khiến Khương Vọng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Chỉ có thể giơ tay lên, coi như chào hỏi một cái.
Tam Xoa nhai nát xương sọ của Tất Phương ra, từ từ nuốt xuống, sau đó mới gào lên: "Ngao!" Tiếng ngao này hiền lành hơn bất cứ lần nào trước đây.
Giống như đang gọi người thân vậy.
"Ngươi cũng giỏi, Tam Xoa. Khương Vọng đáp lại nó.
Thấy nó cũng không ngại, cho nên cất giọt tinh huyết Tất Phương này vào trong hộp trữ vật.
Tam Xoa xoay người, bay lên trời, một mình đi đến tòa phù sơn mà bọn chúng một đường chém giết đến này.
Có một loại tâm tình rất nhỏ, không biết vì sao Khương Vọng lại nhận ra.
Tam Xoa đối với hắn thân cận, nhưng lúc này Tam Xoa cũng không vui lắm.
Vì sao giết chết Tất Phương rồi, mà lại không vui chứ?
Hắn theo bản năng đi theo phía sau Tam Xoa...
Có lẽ là thói quen đã được Tam Xoa dưỡng thành, có lẽ là quan tâm Tam Xoa... Ai biết được?
Đại quân Họa Đấu thương vong hơn nửa lác đác khắp nơi, không hề phát ra tiếng động buồn bã, lặng lẽ liếp láp vết thương cho nhau.
Mà mục tiêu của Tam Xoa lại vô cùng rõ ràng, đạp không bay thẳng, rất nhanh liền đến trước vách đá mà Tất Phương dừng chân trước đó.
Dưới khối bệ đá thiên nhiên vươn ngang, lại vẫn che giấu một thạch động.
Tam Xoa đi thẳng vào, Khương Vọng đi theo sau nó.
Nơi này tất nhiên là sào huyệt của Tất Phương rồi.
Bên trong cất giấu bảo vật mà Tất Phương bảo vệ sao?
Truyền thừa của Hoàng Duy Chân?
Hay là câu đố Thần Lâm? Con dấu Cửu Phượng?
Trong quá trình đi lại trong sơn động, Khương Vọng tưởng tượng ra rất nhiều loại khả năng.
Nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới, khi hắn và Tam Xoa đi đến chỗ sâu nhất trong sơn động, thì thứ bọn họ nhìn thấy, chỉ là vô số xương sọ ảm đạm mà thôi.
Chỉ có xương sọ.
Xương sọ của những loại dị thú khác nhau, hình như cũng là bảo vật của Tất Phương.
Mà Tam Xoa sau khi lục lọi một trận trong núi xương sọ chồng chất, tha ra một cái sọ chó xinh xắn, lặng lẽ thả trước mặt, ánh mắt đau thương, cúi đầu liếm láp.
Nhìn thấy tình cảnh này, Khương Vọng đột nhiên hiểu rõ...
Đó là con của Tam Xoa.
1314 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad