Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3581. Ta từ trước đến nay vẫn vậy (3)



Chương 3581. Ta từ trước đến nay vẫn vậy (3)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi không biết gì cả, thì ngươi chen tới đây làm gì? Còn chen đến trước như thế!”
Khương Vọng cười xấu hổ: “Không phải là tham gia náo nhiệt sao.”
Nói rồi, hắn tìm một thỏi bạc đưa qua.
“Thói hư tật xấu của dân biển, thích tham gia náo nhiệt chính là một trong số đó! Mỗi ngày đều không biết có chuyện nghiêm chỉnh hay không…” Người thanh niên này hiển nhiên là có chút mâu thuẫn với hải dân, vừa mở miệng đã công kích một tràng.
Đợi đến khi lòng bàn vừa đầy, cúi đầu nhìn xuống, gã lập tức nói: “Phù Ngạn Thanh của Dương Cốc, hôm nay khiêu chiến Trần Trị Đào của Điếu Hải lâu, muốn quyết định thiên kiêu đệ nhất quần đảo gần biển là thuộc về ai! Đến đây, huynh đệ tốt, ngươi đứng đến chỗ ta mà xem, chỗ này tầm nhìn tốt.”
Phù Ngạn Thanh, Trần Trị Đào, đều là người quen!
Nhưng ban đầu lúc mới quen biết, tu vi của Phù Ngạn Thanh cũng chưa cao hơn bản thân hắn
bao nhiêu. Khi đó Trần Trị Đào đã là đại sư huynh Điếu Hải lâu, là cường giả Thần Lâm vang danh ở quần đảo gần biển.
Không ngờ, bây giờ Phù Ngạn Thanh đã có thể phát động khiêu chiến Trần Trị Đào.
Chuyện thiên hạ này, người trong thiên hạ, quả nhiên không có ai nhàn rỗi.
Khương Vọng cười hì hì đổi chỗ đến bên cạnh vị huynh đệ phẫn nộ kia, vẫn không quên truyền âm hỏi Trác Thanh Như: “Ta đây không tính là hối lộ chứ?”
Trác Thanh Như nhạt tiếng nói: “Vậy phải xem Tề luật các ngươi định nghĩa thế nào, ta không xen vào ngươi.”
Người thanh niên phẫn nộ kia dò xét Khương Vọng một hồi: “Huynh đài, ta trông ngươi hình như hơi quen mắt.”
Khương Vọng cười: “Ta thấy bạc quen mắt!”
Hắn rất thuận lợi tiến vào nhân vật xem náo nhiệt, xắn tay áo lên: “Xem cuộc vui xem cuộc vui đi, thiên kiêu đệ nhất duyên hải, chính là Trần Trị Đào vậy!”
Đám người cũng đúng lúc truyền đến một đợt tiếng vang rầm rĩ.
Chỉ nghe tiếng sóng biển thao thao bất tuyệt kia, bỗng nhiên im lặng.
Phía dưới “Thiên nhai”, đầu sóng nâng cao, một bọt nước trên đó nở rộ, phun ra một giọt nước óng ánh sáng long lanh, trực tiếp vượt lên núi cao, rơi vào chính giữa Thiên Nhai Đài.
Hóa thành dáng vẻ Trần Trị Đào.
Tướng mạo của hắn xưa nay không xuất sắc, khí chất vẫn đôn hậu, trên trán, nhiều thêm một chút cảm giác trĩu nặng.
Mà gió biển thổi bay vạt áo của y, rộng mở ý chí hùng khoát của y. Sắc trời chiếu lên người y, quăng ra một cái bóng rút gọn.
Trong tiếng hoan hô của người vây xem.
Phù Ngạn Thanh đi tới từ bên trong cái bóng này.
Đôi mày sắc như kiếm, đôi mắt sương giá vẫn như cũ.
Khương Vọng không khỏi vì đó thở dài một hơi.
“Còn chưa đánh, Võ An Hầu đã than thở cái gì?” Trác Thanh Như truyền âm hỏi.
“Cảnh còn người mất.”
“Hải thượng minh nguyệt khởi, vu thử vọng đoạn thiên nhai.” (1)
(1) Trăng sáng mọc trên biển, từ nơi này phóng hết tầm mắt nhìn chân trời.
Trên Thiên Nhai Đài, từ xưa tới nay, chứng kiến bao nhiêu chuyện nhân gian.
Điếu Long Khách từng ngồi một mình nơi đây, một người một cần câu, mặt hướng phía đông câu rồng.
Thiên Môn đã từng đun sôi nơi này, thế gian khó gặp Thiên Địa Môn.
Phương Thiên Quỷ Thần trước kia từng múa trên không trung.
Nơi đây Phúc Quân đã từng đối đầu Trầm Đô.
Trấn Hải Minh đứng nơi này, hải tế mở ra ở nơi này.
Hào kiệt duyên hải từng gặp gỡ, hồn về ca khúc truy điệu thâu đêm.
Nước biển cả ung dung, cuối cùng cảnh còn người mất.
Giờ này ngày này Khương Vọng đứng dưới đài nhìn, hai thiên kiêu muôn người chú ý trên đài, hắn đều tự tin có thể một tay áp đảo.
Nhưng cảnh hắn nhìn thấy, là thiếu niên năm 3919 Đạo lịch kia, ở nơi này...
Cũng tranh luận, cũng cúi đầu, cũng xoay người, cũng nhận lỗi, cũng xin lỗi, cũng chuộc tội.
Cũng phẫn nộ, cũng gào thét, cũng nghiến răng nghiến lợi.
Cũng không biết tự lượng sức mình, cũng khóc không ra nước mắt.
Những năm này hắn có lẽ làm một vài chuyện ngu xuẩn, tổn thương một số người. Nhưng thời khắc này phóng tầm mắt tới lúc ấy, hắn có thể nói với chính mình khi ấy, thời gian những năm này, hắn không có một khắc sống uổng.
Từ nam đến bắc, từ đông sang tây, vượt qua thiên nội thiên ngoại... Con đường dài như vậy, hắn thật sự đã vững vàng đi qua.
“Ta đã thành ta hôm nay.”
Gió thổi trời cao rộng.
Trên Thiên Nhai Đài, hai vị thiên kiêu duyên hải đứng đối nhau.
Một người là thiên kiêu Thần Lâm thành danh đã lâu, nhân vật kiệt xuất của Điếu Hải lâu thế hệ này; một người là thiên tài xuất thân từ Dương Cốc, lịch luyện nhiều năm tại Mê Giới, sau khi trở về quần đảo gần biển thanh danh vang dội, có thế nhất phi trùng thiên.
Hôm nay rốt cuộc là bảng hiệu thiên kiêu đệ nhất duyên hải bị bẻ, hay là nhân tài mới nổi giương cánh muốn bay lại gãy cánh giữa trời cao, không thể nghi ngờ là kết quả toàn bộ quần đảo gần biển đều chú ý.
Lại nói, Điếu Hải lâu từng có hai vị thiên kiêu xuất sắc quần luân, hẳn là đối thủ xứng đôi với Phù Ngạn Thanh.
Một người là nhi tử của Tam trưởng lão Từ Hướng Vãn - Từ Nguyên, một người là thân truyền của Tứ trưởng lão Cô Hoài Tín - Quý Thiếu Khanh.
Nhất là người sau, gặt hái thần thông Thiên Môn, có cơ hội dò xét thần thông “Thiên Địa Môn” trong truyền thuyết, từng một thời được coi là hy vọng quật khởi của quần đảo gần biển, cũng dưỡng thành tính cách coi trời bằng vung của chính y.
Đáng tiếc một trận chiến ở Thiên Nhai Đài, bị Khương Vọng mài giết tương lai.
Mà Từ Nguyên đứng ngoài quan sát trận chiến kia, cũng tổn thương tâm khí, đến nay còn ngừng trước thiên nhân cách, bị Phù Ngạn Thanh vượt qua.
Vậy nên hôm nay, ở đây, là Trần Trị Đào xuất thủ.
Người đương thời bàn luận, không khỏi cảm thán chuyện kế thừa.
Đương nhiên, lại nhìn sau này, đệ tử quan môn của Tĩnh Hải trưởng lão Cô Hoài Tín - Trúc Bích Quỳnh cũng có thực lực thiên kiêu, tương lai xán lạn vô hạn, có thể lại lần nữa giơ lên lá cờ lớn Điếu Hải lâu sau Trần Trị Đào. Hết chương 3581.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad