Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1284: Chử Mật

Chương 1284: Chử Mật
Thấy vẻ mặt của Khương Vọng có chút không kiên nhẫn, hắn ta lại lập tức giải thích nói: "Nhưng mê tinh là đồ tốt, sở dĩ phù đảo chúng ta có thể trở thành phù đảo, chính là vì có đủ mê tinh.
Có đủ mê tinh, mới có thể thay đổi quy tắc của Mê Giới trong một phạm vi nhất định, khiến chỗ này càng gần kề nơi Nhân tộc chúng ta sinh sống. Nhân tộc xây dựng phù đảo, Hài tộc xây dựng hải sào đều cần dùng đến nó, nhưng mà ở Mê Giới, đây lại là đồng tiền khó kiếm lắm đấy!"
Khương Vọng thuận miệng hỏi: "Nếu nó cũng là tiền, vậy thì mê tinh và đạo nguyên thạch trao đổi như thế nào?"
"Một chút tiền nhỏ mà thôi, ai cũng có." Người này khoát khoát tay, bày ra bộ dạng rất rộng lượng: "Ôi, đúng rồi. Ta tên Chử Mật, tới chỗ này đã hơn một năm, huynh đệ ngươi xưng hô như thế nào?"
"Họ Khương tên Vọng" Khương Vọng hỏi: "Một chút tiền nhỏ là bao nhiêu?"
Chử Mật cười cười: "Đồ vật mê tinh này a, không có kiểu mẫu cố định, mà là tính theo trọng lượng. Một hai mê tỉnh cũng chỉ bằng trăm khối nguyên thạch, cũng không nhiều lắm"
Mặc dù tu vi của người này không mấy cao, nhưng khẩu khí lại thật sự lớn.
Trước đó hắn ta mở miệng đòi Khương Vọng vài đồng tiền mê tinh, đổi qua đổi lại, lại đã thành là mấy chục khối nguyên thạch!
Một khối nguyên thạch đã bằng cả một viên Khai Đan Mạch bậc Giáp, gần bằng một hộp trữ vật phổ thông.
Tuy số lượng này một tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh vẫn có thể lấy ra được, nhưng cũng sẽ đau lòng vì giá cả.
Nếu như lúc đó Khương Vọng đồng ý muốn đưa, thì lúc này có lẽ cũng sẽ ngại ngùng mà đổi ý. Hoặc là Chử Mật còn sẽ lừa ký các loại khế ước gì đó khiến cho giao dịch không cách nào huỷ bỏ.
"Đúng là không tính là bao." Khương Vọng cười cười, đứng dậy nói: "Chỉ là trên người ta một đồng mê tinh cũng không có. Chử huynh đợi sai người rồi!"
"Xem ngươi nói gì kìa."" Chử Mật lập tức đúng lên theo, vẻ mặt mặt tươi cười: "Chẳng qua chỉ là hỏi mấy câu, ta còn có thể thật sự thu mê tinh của ngươi sao? Nói đùa thôi!"
Hắn ta đổi sang giọng điệu khác: "Chỉ là a, Khương tiểu huynh đệ. Ô Mê Giới, trên người không có mề tinh thực sự không được.
Mua gì cũng đều cần dùng đến, nói một câu không hay cho lắm, nếu gặp phải Hài tộc đánh không lại kia, ngươi chỉ cần ném mê tinh ra một cái, là còn có thể tranh thủ chút thời gian chạy trốn phải không nào? Đúng lúc ca ca ta liền biết, phía trước cách đó không xa, có một cửa hàng đổi mê tinh, giá cả rất hợp lý, không lừa dối trẻ già! Vậy ta liền dẫn ngươi đi xem thử?"
Khương Vọng nhìn hắn ta, cười như không cười: "Chử huynh nhìn trên người ta xem, thứ nào có thể đổi được nhiều mê tinh?"
"Cái này ta sao biết được a? Đều mặc trên người ngươi mà!" Chử Mật giả bộ nghĩ nghĩ: "Nhưng mà a, Khương tiểu huynh đệ. Bảo vật hệ Thủy khá được ưa chuộng ở Mê Giới, có thể đổi được giá cao. Dù sao thì Mê Giới cũng nhiều dân biển nha!"
Khương Vọng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra này là ngửi thấy mùi vị của Vân Mộ Tôn trên người mình đây mà. Bảo sao nhiệt tình như vậy!
Nếu thật sự đi cùng hắn ta đến chỗ cửa tiệm đó, không bị chém liên tiếp mấy đao từ trong ra ngoài mới lạ.
"Ta thấy vẫn là không cần nữa đâu" Khương Vọng nói.
"Không muốn đổi cũng không sao, đây đều tự nguyện." Chử Mật không để bụng cười cười, sau đó nhìn trái nhìn phải rồi lại ra vẻ thân bí lại gân: "Õ đây ta có mấy bảo bối, rất hợp với người mới như ngươi dùng ở Mê Giới. Ít nhất là có thể tăng 50% tỷ lệ sống sót! Khương huynh đệ, ngươi muốn xem thử không?"
Khá thật, công việc buôn bán của hắn ta thật quá nhiều đi, một cái không được lại có cái khác. Chỉ cần bị hắn ta lôi kéo vào câu chuyện thì chắc chắn sẽ không có chuyện không mua.
Nhưng quả thực là không hề có một chút ép buộc nào, thuần túy đợi người khác nguyện ý mắc câu.
Đây cũng là lí do Khương Vọng không có lập tức trở mặt với hắn ta.
Nhưng tuy là nói không trở mặt, cũng quá là phiền đi.
Đúng lúc này, có một người đàn ông vạm võ mặc áo khoác ngắn ở đi qua gần đó, người đó nhìn sang bên này một cái, cười nói: "Chử Mật! Lại đang lừa người a?"
"Ăn nói kiểu gì thế cái người này!" Chử Mật vô cùng bất mãn:
"Chuyện ngươi tình ta nguyện, giúp đỡ lẫn nhau! Làm sao có thể nói là lừa đảo chứ?"
Hắn ta khoác tay Khương Vọng: "Không cần để ý mấy lời lắm nhảm này, là do ghen ty thôi! Huynh đệ, chúng ta qua bên này nói chuyện."
Người đàn ông vạm võ kia hô lên một tiếng: "Tiểu huynh đệ, bảo vệ tốt hộp trữ vật của ngươi! Lão tử chỉ nói thế thôi!"
Vừa dứt lời liền ha ha cười rồi đi xa.
Đây cũng là một người tốt.
Chử Mật xì hai tiếng với bóng lưng của gã: "Miệng mồm linh tinh, thật đáng ghét!"
Nhưng vừa xoay mặt lại liền cười tươi rói nhìn Khương Vọng:
"Bằng hữu này của ta thích đùa giõn. Rất thú vị phải không?"
Khương Vọng cũng cười nhìn hắn ta: "Chử huynh là người của Lương Thượng Lâu?"
Lương Thượng Lâu là một môn phái nhỏ trong Tề Quốc, danh tiếng không tốt cho lắm, thông thường đều là làm một chút thủ đoạn trộm cắp. Vừa rồi người đàn ông vạm võ kia đã cố ý nhắc nhở hắn, bảo vệ tốt hộp trữ vật. Môn phái siêu phàm có danh trộm vặt ở cả Đông vực cũng chỉ có mình Lương Thượng Lâu thôi. Suy cho cùng thì loại chuyện trộm cắp này còn không có chỗ đứng ở phàm trần, chứ càng đừng nói đến tầng lớp tu sĩ siêu phàm thoát tục.
Cũng tức là công pháp của tông phái này rất đặc biệt, không có con đường nào khác để đi nữa.
Trước đây ở Sâm Hải Nguyên Giới, Tô Khởi Vân cũng đã là giả làm người của Lương Thượng Lâu ngay từ đầu. Vì vậy Khương Vọng vẫn là có chút hiểu biết về tông phái này.
Chử Mật này nói hắn ta đã ở Mê Giới hơn một năm, vậy nên mặc dù là người Tề quốc, hắn ta chưa nghe qua tên của Khương Vọng cũng là điều bình thường.
"Sao có thể chứ?" Sắc mặt của Chử Mật không được tự nhiên cho lắm, hắn ta chuyển chủ đề: "Ta, ách, kẻ hèn này là... Cái kia, nếu ngươi đã là người Tề quốc, vậy thì có lẽ cũng biết Yến gia ở Bối Quận nhỉ?"
Từ chuyện hắn biết Lương Thượng Lâu này mà phán đoán hắn đến từ Tề quốc, thật sự cũng không tính là sai.
"Đương nhiên!" Khương Vọng gật đầu, hiếu kỳ nói: "Chử huynh ngươi là người Yến gia?"
"Không phải!" Chử Mật lắc đầu, lại gần nhỏ giọng nói: "Ta là nhân sĩ của quận Phù Phong, không biết cách Lương Thượng Lâu bao xa, sao có thể là người của nơi đó? Khương huynh đệ nhất định không được hiểu lầm ta"
Hắn ta vừa thấy Khương Vọng dường như rất hiểu rõ Yến gia liền lập tức đổi ý.
Một chiêu lừa đảo này thật sự là vô cùng thuần thục.
Khương Vọng lắc đầu, lúc này thân thể đã bình phục hoàn toàn, hắn không muốn chậm trễ thời gian nữa, liền rút tay ra: "Tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước!"
"Ô kìa đừng vội đi mà" Chử Mật đuổi theo nói: "Không nhất định phải buôn bán. Kết bạn cũng được a, thêm bạn thêm đường!
Ngươi nói có đúng không!"
"Đúng rồi." Hắn ta vừa đuổi theo vừa mong chờ hỏi: "Ngươi cùng đội nào tới? Ta dẫn ngươi đi tìm bọn họ vậy!"
"Nhạc Lãnh đại nhân!" Khương Vọng cũng không nói nhiều, lấy thanh bài ra treo ở eo lưng, bước bước lớn đi về phía trước.
Lúc đi đến trước cột đá hoa biểu quay đầu nhìn lại, Chử Mật đã chuồn mất dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad