Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chuong 4041

Chuong 4041Chuong 4041
1208 chữ
Chương 4041
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ góc độ này, Hư Uyên Chi sáng tạo “Huyền học” và ý tưởng vĩ đại muốn đưa nó thành hiển học cũng không phải nằm mơ giữa ban ngày.
Thái Hư Huyễn Cảnh đã nhanh chóng đi vào cuộc sống của tu sĩ siêu phàm, sinh ra ảnh hưởng sâu rộng đối với thời đại này.
Không nói tới hành giả lâu lăm như Tả Quang Thù, đến con cháu thế gia không thiếu thứ gì như Chung Ly Viêm cũng nườm nượp tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đối với Thái Hư Huyễn Cảnh, không có người nào là vô giá trị. Mỗi một người tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh đều là tài nguyên của Thái Hư Huyễn Cảnh, tất cả hành vi của con người trong Thái Hư Huyễn Cảnh đều sẽ không ngừng sản sinh chất dinh dưỡng cho nơi này. Thái Hư Huyễn Cảnh có ý nghĩa trọng đại như vậy, đến mức sáu nước bá chủ và các tông môn cổ xưa đều nhao nhao mở ra khả năng thông hành cho nó.
Mà bây giờ...
Thái Hư Huyễn Cảnh tự xưng “tuyệt đối công bằng, tuyệt đối công chính tuyệt đối an toàn” lại có người vì lòng riêng mà điều chỉnh nhiệm vụ của quyễn trục Thái Hư, điều động tài nguyên của hành giả? Chuyện này tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơi
Trong một khoảnh khắc như vậy, Khương Vọng đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Lời của Tả Quang Thù vẫn còn tiếp tục: “Gia gia bảo ta nhắc nhở ngươi, sắp tới sẽ có biến lớn, sau khi trở lại Tinh Nguyệt Nguyên, nếu không có chuyện gì thì đừng đi lung tung.”
Khương Vọng ngang đầu, nhìn bầu trời bị một tầng âm u che lắp, khẽ thì thầm: “Đúng là sắp có biến...”
Ngay một khắc sau, tầng âm u đó chợt thu lại, hóa thành một sợi dây quấn quanh đôi mắt một người mặc chiến giáp màu đen, che kín cả hai con ngươi, buộc sau đầu, thắt chặt, hai sợi dây không dài không ngắn rủ xuống.
Mái tóc dài của hắn ta được buộc lại, cố định bằng một chiếc phát quan nạm vàng.
Có những sợi chỉ đỏ len giữa bộ giáp đen, khiến trong vẻ nặng nề của nó an giấu mấy phần diễm lệ.
Tay cầm một thanh họa kích bá khí vờn quanh, sừng sững giữa không trung mang theo khí thế của một mãnh hỗ chiếm giữ đỉnh núi.
Chính là thiên kiêu đương thời, thuộc danh môn Hạng thị Đại Sở - Hạng Bắc!
Khương Vọng suy nghĩ trong lòng, thân thể vẫn đang tiến lên, thần hồn đã hiển hóa Lục Dục Bồ Tát, một bước tiến vào thế giới thần hồn của Hạng Mắc... Một bước này tiến lên, thiên địa lập tức biến đổi, dưới chân không phải biển Nguyên Thần mà là một tắm trận đồ trôi nổi bồng bềnh, trận đồ mở ra, hóa thành một chiến trường giao tranh kịch liệt.
Lục Dục Bồ Tát Khương Vọng dáng vẻ trang nghiêm và Hạng Bắc thân khoác giáp đen uy nghiêm bắt phàm, chạm mặt trên chiến trường này.
Cờ bay phần phật, ý chí chiến đấu dâng trào.
Đối mặt với đối thủ nhiều lần đánh bại mình, ban đầu hắn ta ít nhiều còn muốn trò chuyện vài câu, nói máy lời hỏi thăm xã giao... Nhưng Khương Vọng chủ động xâm nhập thế giới thần hồn như vậy thì cũng không còn gì để nói nữa. Lập tức tiến vào trạng thái chém giết. Cái Thế Kích vung lên, kéo theo sương mờ cuồn cuộn, khí thế cuồng bạo càng ngày càng mạnh.
Đối mặt đối thủ đáng sợ như Khương Vọng, hắn ta dốc hết toàn lực không dám giấu tài. Tất cả mọi khổ cực trong suốt thời gian qua đều chỉ vì thời khắc vinh quang này.
Nhưng Khương Vọng lại lùi một bước, giơ tay kêu dừng: “Nói chuyện ở đây đi, đừng phá bộ dạng ản thân của tai”
Cái Thế Kích trong tay Hạng Bắc ngừng lại: “Làm sao?”
“Ngươi vì ai mà đến?” Khương Vọng hỏi.
Hạng Bắc bình tĩnh đáp: “Ta tới tìm Tả Quang Thù, nhưng vốn cũng muốn thông qua hắn để liên hệ ngươi.”
Khương Vọng nói: “Liên hệ ta làm cái gì?”
Hạng Bắc nhẹ nhàng nhắc kích lên: “Ta muốn thông báo cho ngươi biết, ta muốn tới Tinh Nguyệt Nguyên khiêu chiến ngươi, hy vọng ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Nếu đã gặp ở ở đây... chọn ngày chỉ bằng gặp ngày?”
Từ khi Khương Vọng xuất đạo đến này còn chưa có bại tướng dưới tay nào có thể khiêu chiến hắn lần thứ hai. Khiêu chiến ở đây là thật sự có thực lực khiêu chiến hắn, chứ không phải như Chung Ly Viêm, càng đánh khoảng cách càng xa, càng đánh càng dễ dàng, thủ đoạn càng lúc càng nhiều.
Bởi vì tốc độ tiến bộ của Khương Vọng luôn luôn nhanh hơn đối thủ. Lần giao thủ trong Sơn Hải Cảnh, Khương Vọng đã đè bẹp khí thế của Hạng Bắc. Hạng Bắc và Thái Dần liên thủ, lại có ưu thế đánh lén, nhưng vẫn bị hắn phản sát.
Bây giờ gặp lại, vậy mà hắn vẫn loáng thoáng cảm nhận được uy hiếp. Đương nhiên, từ “cảm nhận được uy hiếp” cho đến “có thể bị đánh bại” còn một đoạn đường rất dài.
Nếu là lúc bình thường, Khương Vọng sẽ không keo kiệt ban thường cho hắn ta một lần chiến bại. Hắn luôn am hiểu việc hap thụ chất dinh dưỡng trong những trận chiến, cũng rất thích thông qua đụng độ với các thiên kiêu để nắm bắt được một vài linh cảm mà lúc bình thường không bao giờ nghĩ đến. Hắn vô cùng sẵn lòng kiểm nghiệm sự tiến bộ của Hạng Bắc!
Nhưng hôm nay không được.
Khương Vọng nói: “Bây giờ không phải thời điểm.”
Hắn nhắn mạnh: “Trong khoảng thời gian này, ta không muốn rút kiếm.”
Hạng Bắc không hỏi vì sao, cũng không dây dưa nhát định phải đánh một trận, chỉ là có chút tiếc nuối mà buông họa kích xuống: “Đáng tiếc, ta còn muốn xem xem ta và đệ nhát thần lâm thế hệ trẻ tuổi chênh lệch thế nào.”
Khương Vọng còn nhớ lần đầu tiên giao thủ là ở Hoàng Hà Chi Hội. Người này mặc võ phục hoa lệ đen vàng đan xen, nghênh ngang kiêu ngạo, coi trời bằng vung mà lên sân. Hôm nay đổi thành giáp trụ, vẫn cứ bá đạo, nhưng đã biết tiết chế hơn rất nhiều.
Nghe nói sau chuyện ở Sơn Hải Cảnh, hắn ta đã tự đâm hai mắt, phé bỏ trùng đồng trời sinh để phá bỏ sự ỷ lại, phá vỏ gông cùm xiềng xích, thăm dò khả năng vô hạn của mình. Hiện tại xem ra... hắn ta đã thành công!
Tu vi Lâm Thần cảnh này hoàn toàn chân thực, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có chiến lực Thần Lâm tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad