Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1049: Tiếng thủy triều vang lên

Chương 1049: Tiếng thủy triều vang lên
Trong Nội Phủ đầu tiên, Khương Vọng tức giận đến thần hồn muốn nổ tung. Đây là Thái Tổ khai quốc chó má gì chứ, thật quá vô sỉ! Đã đoạt thân thể rồi còn đoạt công lao của hắn.
Phải biết là hắn vốn cũng có dự tính dùng chuyện này để bảo vệ mạng sống sau khi Tống Hoành Giang đánh tan thần hồn của Trang Thừa Càn!
Tống Hoành Giang trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: "Dấu vết trên huyết văn thạch quan kia là chuyện như thế nào?"
Đây cũng là điều khiến lão nghi ngờ, đối phương cố ý hay vô tình cũng không sao cả, nhưng xông vào nơi bí ẩn như thế này nên cẩn thận mới đúng, sao lại phá hư hoàn cảnh, để lại dấu vết?
Tuy rằng dấu vết rất nhỏ, nhưng trong mắt cường giả như lão thì thật sự quá trắng trợn lộ liễus.
"Tại hạ vào nhầm nơi đây, thấy được âm ma nên quá khẩn trương, lại không biết nơi đây đã có chủ" "Trang Thừa Càn' lộ ra vẻ mặt chua xót: "Thấy huyết văn kia kỳ quái, cho nên ta nhịn không được động vào."
Tất cả biểu cảm của gã đều tự nhiên, không hề có sơ hở, đủ thấy gã đã hoàn thành khống chế thân thể này trong thời gian ngắn nhất.
Tựa như Khương Vọng vẫn luôn chuẩn bị đối phó gã, vì khống chế thân thể này càng tốt, gã cũng âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ.
Gương mặt Tống Hoành Giang không có cảm xúc, lại hỏi: "Không nói đến ngươi xông nhầm vào nơi đây như thế nào, ta chỉ hỏi ngươi làm sao giấu diếm được ta?"
Lúc nói chuyện, lão vẫn đứng ở trước người Tống Uyển Khê, đủ thấy được mức độ coi trọng đối với thân nhân, cho dù nàng đã nhập ma, trên thực tế đã không còn là Thủy tộc nữa.
"Ta cũng không biết tại sao giấu diếm được Thủy Quân. Chỉ thấy nơi đây thần bí, vì thế ta thận trọng quan sát, lần mò khắp nơi ở gian hang động cực hoa lệ kia, cũng không biết tại sao động vào một mặt gương đồng, lại... Lại bước vào bên trong Thanh Giang Thủy Phủ!"
"Trang Thừa Càn đối đáp trôi chảy, cứ như căn bản không cần tự hỏi, như gã luôn đang nói thật, nói ra lời trong lòng mình.
Khả năng thuận miệng nói dối này thật sự khiến Khương Vọng đang đứng trong Nội Phủ đầu tiên nhìn vậy là đủ rồi.
Trong Ma quật đáy nước, "Trang Thừa Càn' nơm nớp lo sợ mà tiếp tục nói: "Do e sợ uy nghiêm của Thủy Quân, ta không dám nán lâu trong Thủy Phủ. Sở soạng nếm thử hồi lâu mới tìm được phương pháp trở về, sau đó lại về tới nơi đây. Thật sự không biết, không biết tại sao giấu diếm được Thủy Quân đại nhân"
Theo lời giải thích của gã thì tất cả mọi chuyện đều là trời xui đất khiến. Đúng lúc gã đi vào Thủy Phủ, đám người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang tiến vào. Lúc gã trở về, đám người Tống Hoành Giang đã rời đi. Thậm chí gã không biết bọn người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang đã từng tới.
Gã vô tri lại đơn thuần, đáng tin lại còn ngây thơ.
"Vậy vận khí của ngươi thật là không tôi" Nếp nhăn trên mặt Tống Hoành Giang giật giật, đôi mắt vẩn đục nhìn không ra quá nhiều cảm xúc: "Đổng A là do ngươi giết chết?"
Lão nhanh chóng liên hệ lý do mà trước đó Đỗ Như Hối cưỡng ép tới cửa, hiện tại xem ra, có lẽ đó không phải lấy cớ. Người thiếu niên có chút cổ quái trước mắt này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết Đổng A, mà Đỗ Như Hối thật sự truy tung tới nơi này.
Trong nháy mắt nghe thấy câu hỏi này của Tống Hoành Giang, biểu cảm của "Trang Thừa Càn đã thay đổi.
Gã trở nên bi phẫn, dũng cảm, bất khuất, nhưng trong mắt còn mang theo một tia thống khổ không xóa đi được, nhìn có vẻ cực kỳ sinh động.
Gã run rẩy mà nói: "Đúng. Đổng A là sư phụ của ta, ta tự tay giết Ị?
lão ta Gã cắn răng, đè nén hận thù: "Bởi vì lão và Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối đã dùng bá tánh toàn thành vực Phong Lâm làm đại giới để đổi lấy Bách Cốt Chân Đan! Làm quan thất trách, làm sư thất đức, làm người mà mất nguồn cội. Ta không giết lão thì lòng không thể an bình!"
"Thì ra là thế"
Ánh mắt Tống Hoành Giang giật giật, lúc này lão mới biết chân tướng thành vực Phong Lâm, thật ra lão cũng không quan tâm thành Phong Lâm, chỉ muốn biết biểu hiện lấy hay bỏ của Trang Cao Tiện trong việc này mà thôi.
"Chắc hẳn trong vương cung Trang Quốc có giữ lại tư liệu về Bạch Cốt Đạo. Biết Bạch Cốt Chân Đan cũng chẳng có gì lạ" Lão lẩm bẩm.
"Trang Thừa Càn' phẫn nộ nói: "Kẻ làm nhân quân, sao có thể tùy tiện vứt bỏ dân chúng! Ta tin Thủy Quân đại nhân tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bá tánh Thủy tộc!"
Gã phẫn nộ và thống khổ đến tột cùng, chỉ sợ chính Khương Vọng cũng chưa chắc tái hiện được cảm xúc như thế này.
Tống Hoành Giang lắc đầu: "Nhân tộc khác với Thủy tộc, Thủy tộc sinh sản không dễ..."
"Có gì khác nhau chứ!" "Trang Thừa Càn' cắt ngang lời lão: "Nhân tộc và Thủy tộc sớm đã có minh ước cổ xưa, vốn đĩ thân như huynh đệ, cần gì phải phân chia khác biệt? Ta chướng mắt nhất là những kẻ kỳ thị Thủy tộc, quên mất nguồn cội đó! Đặc biệt là Thanh Giang Thủy Tộc chúng ta đã chảy xuống bao nhiêu máu vì Trang Quốc, trả giá bao nhiêu hy sinh! Chẳng lẽ bọn họ đều đã quên sao?"
Rõ ràng ý mà Tống Hoành Giang biểu đạt là Nhân tộc sinh sản dễ hơn Thủy tộc, số lượng cao hơn nhiều nên càng dễ hy sinh.
"Trang Thừa Càn lại kéo tới chuyện quyền lợi hai tộc.
Lúc này biểu hiện của gã hoàn toàn là một người thuộc chủ nghĩa lý tưởng. Kiên trì Nhân tộc và Thủy tộc bình quyền, nhớ kỹ lịch sử hy sinh của Thủy tộc, kiên định giữ gìn quyền lợi của Thủy tộc.
Một Thủy Quân một lòng suy nghĩ vì Thủy tộc như Tống Hoành Giang, hiển nhiên là hy vọng người như vậy càng ngày càng nhiều trong Nhân tộc. Dưới tình huống không suy xét đến những nhân tố khác, dăm ba câu mà đắp nặn được loại hình tượng như thế này, có thể giúp an toàn của gã tăng nhiều hơn.
"Trang Thừa Càn' hoàn toàn là đúng bệnh hốt thuốc, gãi đúng chỗ ngứa.
Quả nhiên biểu cảm của Tống Hoành Giang dịu đi một ít.
"Trang Thừa Càn lại nói: "Đây cũng là tôn chỉ làm người từ trước đến nay của ta. Lúc thành vực Phong Lâm gặp nạn, ta hoàn toàn không suy xét đến sự khác nhau của Nhân tộc và Thủy tộc, người nào đứng gần ta nhất, ta lập tức cứu người đó, vì thế nên mới mang tiểu công chúa an toàn rời khỏi..."
Đôi mắt gã đỏ ửng lên: "Nhưng mà các sư huynh đệ của ta, lại không một ai..."
"Ta phải thay Thanh Chỉ cảm ơn ngươi" Tống Hoành Giang dịu giọng mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad