Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1328: Bây giờ không phải là lúc nói đùa

Chương 1328: Bây giờ không phải là lúc nói đùa
Chử Mật lần nữa đặt tay lên vai Khương Vọng, tiếp tục bí thuật Tá Pha Hạ Lư, chỉ là giọng nói đã trở nên rất miễn cưỡng: "Ngươi lại lừa ta, có đúng không? Khương công tử, ta rất tôn trọng ngươi, thật đó. Nhưng mà không khí hiện tại không phù hợp, không phải là lúc nói đùa đâu"
"Ngươi không muốn chết, ta cũng vậy." Khương Vọng cũng nghiêm túc trả lời: "Nhưng ta không hề nói đùa"
"Lão tử liều mạng đến tìm ngươi, bị nhiều Hải tộc đuổi giết như vậy, dùng mất bao nhiêu là thứ tốt. Ngươi lại nói với ta, ngươi đến Mê Giới để rửa tội?" Chử Mật nghiến răng nghiến lợi, gần như giận điên người hét lên: "Ai con mẹ nó sẽ đem thiên kiêu đến Mê Giới để rửa tội chứ!"
Những lời này của Chử Mật, không phải là không có lý. Nếu như không bởi vì chuyện của Trúc Bích Quỳnh, Nguy Tầm không thể bỏ qua Tề quốc mà vứt Khương Vọng xuống Mê Giới. Tề quốc căn bản sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra. Giống như chuyện hắn giết Hải Tông Minh, Tề quốc đã trực tiếp chống lưng cho hắn, cuối cùng hắn chẳng phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Trừ khi Tề quốc cũng từ bỏ hắn.
Cho nên cũng khó trách Chử Mật cứ tâm tâm niệm niệm tin lời đồn về ẩn mạch của hoàng thất, nhớ thương các cao thủ hoàng thất âm thầm bảo vệ. Sau khi bị chiến sĩ Hải tộc phát hiện, trong tình huống không đường trốn thoát, liều cái mạng già cũng muốn đến gần Khương Vọng.
Khương Vọng gặp phải hắn ta, căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là do hắn ta cố ý tìm đến.
Cảm giác này, giống như việc hắn ta liều mạng giãy dụa trong nước, vất vả lắm mới nắm được một cọng cỏ cứu mạng, kết quả con mẹ nó, thứ nắm được chẳng qua chỉ là một cọng rơm! Chỉ vừa nắm được, vẫn chưa dùng sức mà nó đã đứt mất rồi!
"Ta tự nguyện đến." Khương Vọng nói.
"Ngươi phạm phải tội gì? Loại thiên tài như ngươi, phải phạm tội ác tày trời đến mức nào thì mới có thể khiến cho ngay cả triều đình cũng từ bỏ ngươi?"
"Ta đến thay cho bằng hữu" Giọng Khương Vọng rất bình thản, giống như lúc hắn thi triển tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân vậy, vững vàng bình tĩnh, dường như chẳng hề có gì là xui xẻo. Mỗi một bước, đều chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Trong vòng vây của Hải tộc, dốc sức giãy dụa qua khe hở, kéo dài chút hơi tàn.
Chử Mật trầm mặc.
Hắn ta không biết phải nói gì cho phải, cũng không biết còn có thể nói gì. Dường như cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.
Bình tĩnh một lúc, hắn ta mới nói: "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà ngươi quả thật rất giống loại người có thể làm ra chuyện như vậy."
Trước đây Khương Vọng trực tiếp bóp nát túi Mệnh Ảnh, khiến hắn ta rời đi, cũng đã khiến cho hắn ta cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng lúc đó hắn ta lại cảm thấy, chuyện đó chỉ là một khoảnh khắc kiêu ngạo của một quý tộc hậu duệ thiên hoàng, chẳng thèm quan tâm đến loại nhân vật nhỏ như hắn ta mà thôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đây mới chính là một tên tiểu tử quang minh lỗi lạc. Tuổi còn trẻ, nhưng đã khiến hắn ta phải ngưỡng vọng.
"Động tĩnh lúc trước, hấp dẫn đến không ít Hải tộc. Là ngươi cố ý tạo ra sao?" Chử Mật lại hỏi.
"Ừm. Lãng phí mất một viên Thận Vương Châu" Khương Vọng thuận miệng nói: "Nếu có cơ hội thì ngươi nhớ trả lại cho ta nha."
Chử Mật lại ngậm miệng.
Khương Vọng cảm thấy, tỉnh thần của người này hình như đã hoàn toàn suy sụp rồi. Ngay cả bí thuật "Tá Pha Hạ Lư, cũng chỉ duy trì theo bản năng mà thôi.
Nhưng Khương Vọng không hề có ý định nhắc nhở hắn ta, hoặc là yêu cầu hắn ta.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách thức đối mặt với cái chết.
Giãy dụa chưa chắc đã có thể thống khoái, chết lặng cũng chưa chắc đã là không tốt.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, sau khi Khương Vọng chuyển hướng một lần nữa.
"Cảm ơn ngươi" Chử Mật bỗng nhiên nói nhỏ một câu rất nhanh.
"Cái gì?" Khương Vọng không nghe thấy.
"Ta nói!" Chử Mật nói lớn: "Ngươi ngu như vậy, làm thế nào mà li sống được đến hiện tại («1." Khương Vọng nói: "Ngươi nên cảm thấy may mắn bởi vì chúng ta đang ở trong tình cảnh này, nếu không ta nhất định sẽ dạy cho ngươi biết nên nói chuyện thế nào."
"Ha ha ha ha ha ha!" Chử Mật lại cười lớn lên.
"Ngươi cười cái gì?" Khương Vọng cảm thấy hắn ta đã điên rồi.
Nhưng mà đang phải đối diện với sinh tử, lại ở đây nói chuyện phiếm với một kẻ điên, loại chuyện này cũng khiến cho hắn cảm thấy bớt căng thẳng, nhẹ nhõm hơn một chút.
"Ta cười những việc mà ta đã làm trong những năm qua. Không có tôn nghiêm, ham sống sợ chết, mặc kệ người ta nói gì, cảm thấy gì. Ta chỉ muốn sống. Nhưng mà vẫn con mẹ nó sống không nổi! Ha ha ha ha ha ha, điều này chẳng lẽ không buồn cười sao?
"Không hề buồn cười" Khương Vọng ăn ngay nói thật.
"Con mẹ ngươi! Ta biết ngươi cũng xem thường ta!" Chử Mật hùng hùng hổ hổ quát.
Sau khi biết Khương Vọng không có viện binh, hắn ta cũng không còn khách khí với Khương Vọng như trước nữa.
Trong lúc đang nhích dần đến cái chết, hắn ta đường như đang từng chút từng chút xe mặt nạ xuống.
Bên dưới một khuôn mặt dày không biết xấu hổ, chuyên môn đi hãm hại lừa gạt người ta, là một Chử Mật như thế nào đây?
"Ngươi có thể tự dựa vào bản thân để sống, chứ không phải dựa dẫm vào người khác." Khương Vọng nói: "Ta có xem thường ngươi hay không, quan trọng không?"
"Ngươi cho rằng ngươi là thiên tài! Lão tử ở loại địa phương nát bét như Lương Thượng Lâu mà cũng có thể tu luyện đến Ngoại Lâu cảnh, cũng giỏi lắm đó có được không!" Chử Mật nhếch mép, lại hơi đắc ý nói: "Đừng có cho rằng ngươi giỏi hơn ta. Lại cho rằng bản thân rất thông minh, không bị ta lừa. Ngươi vẫn còn non lắm! Lão tử đánh ký hiệu lên người ngươi mà ngươi cũng không biết. Nếu không phải xảy ra loại chuyện chó má này, lão tử thoắt cái đã trộm mất bảo bối của ngươi đi rồi, ngươi có tin không?"
"Ta tin mà" Khương Vọng thuận miệng nói: "Chẳng qua một ngày nào đó, lúc Bộ Thần bắt ngươi đi, ta hy vọng ngươi cũng có thể thoắt một cái liền chạy thoát."
Hắn đường đường là tứ phẩm Thanh Bài, bị trộm mất bảo vật, ở Phủ Tuần Kiểm đô thành lập một đại án cũng không hề khó.
Chuyện khác không dám đảm bảo, chứ đối phó với tu sĩ Lương Thượng Lâu thì cũng chỉ giống như mèo vờn chuột, chẳng hề khó khăn.
Chử Mật bị chẹn họng một lúc, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi giống như chẳng có đầu óc gì cả, đã đến lúc nào rồi, mà còn ở đây so đo với ta những chuyện này! Ngươi sắp chết rồi đó, lão đệt"
"Vậy thì cũng vừa lúc, hình như ngươi cũng sắp chết!" Khương Vọng nói.
Lại thêm một hồi im lặng.
Chử Mật điên xong rồi, buồn bã nói: "Ta không muốn chết"
Khương Vọng rốt cuộc thở dài: "Ta cũng không muốn"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad