Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3288 - Cách nhau hai thế giới (1)



Chương 3288 - Cách nhau hai thế giới (1)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sài A Tứ càng sợ lại càng loạn, từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt đã dạy cho gã sự nhẫn nhịn. Gã biết phải cuộn mình lại và bảo vệ điểm yếu hại của bản thân mỗi khi bị đánh, y biết cách sống một mình và tiến về phía trước từng chút một, nhưng gã lại không biết cách chống cự.
Người gia gia nhẫn nhịn cả một đời, nhẫn nhịn đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa, đã bị xe ngựa đụng chết.
Trái tim của gã không ngừng rơi xuống, trong mắt hiện lên nỗi buồn: “Ba gia ngài biết đấy, ta luôn là yêu biết điều …”
Cổ thần kính chính là chìa khóa thay đổi vận mệnh của gã, gã tuyệt đối sẽ không để mất hoặc bị cướp mất nó. Nhưng phải làm sao bây giờ?
Viên Dũng chẳng qua chỉ đẩy gã ra.
“Ba gia, Ba gia!” Sài A Tứ lại đến ngăn cản hắn ta.
Viên Dũng đá thẳng vào giữa ngực y, một cước đạp thẳng y về giữa sân, trong mắt lộ ra hung quang: “Nếu ngươi còn dám cản ta, ta sẽ giết ngươi!”
Sài A Tứ chán nản ngồi trên mặt đất như đã chết, nhìn bóng người kia trong sợ hãi ——
Kể từ cái chết của gia gia, tòa viện tử đổ nát này đã bị vô số yêu quái vơ vét không biết bao nhiêu lần. Hiện tại chỉ còn lại một tấm ván giường trống trải, những thứ khác mà gã quen thuộc đều đã bị chuyển đi...
Đáng lẽ gã sớm nên quen với việc nhìn bóng lưng như vậy trong tư thế này.
Nhưng... thật sự không cam lòng.
Từ nhỏ đến lớn y đã tầm thường, bất tài nhiều năm như vậy, cuối cùng thật vất vả mới có cơ hội thay đổi vận mệnh, lại phải chắp tay đưa cho yêu khác như thế này hay sao?
Lúc này, tay gã chạm vào một vật cứng, cảm giác quen thuộc nói cho gã biết ——
Đó chính là thanh kiếm của gã mà Viên Dũng đã tùy ý ném xuống đất.
Gã theo bản năng siết chặt thanh sắt gãy.
Tiểu yêu Sài A Tứm nắm chặt thanh kiếm của gã.
Ngôi nhà này có cấu tạo vô cùng đơn giản, một cái sân nhỏ, một gian nhà chính. Ngoài nhà chính là sân vườn, rời sân vườn là gian nhà.
Trong phòng lại càng đơn giản, chỉ có bốn vách tường. Quét mắt nhìn qua một cái là thấy không sót thứ gì.
Cho nên khi Viên Dũng nhìn thấy điện thờ trên tường thì cũng thấy luôn cả tấm gương. Mặc dù nhìn không ra manh mối gì, nhưng vẫn tự nhiên đi tới, đưa tay cầm lấy.
Từ đầu tới cuối, Khương Vọng ẩn trong tấm gương vẫn luôn duy trì trầm lặng.
Điều này khiến hắn có một cảm giác kỳ lạ, như nhận biết lại thế giới một lần nữa. Rõ ràng thân ở trong núi, nhưng đã vượt ra ngoài núi. Trong lúc hoảng hốt đã chém đứt chuỗi nhân quả, nhảy ra khỏi ngũ hành.
Đương nhiên hắn có thể giải quyết con viên yêu tự ý xông vào, có thể dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu sạch cả viên yêu lẫn thủ hạ của viên yêu.
Nhưng sau đó thì sao.
Theo hiểu biết sơ sài của hắn về thiên ý, hắn suy đoán nếu hắn chủ động ra tay, rất có thể sẽ khiến thiên ý Yêu Giới phản ứng kịch liệt.
Cả một đường dây gồm Viên Dũng, Thủy Liêm Đường, Hoa Quả Hội, Viên gia Ma Vân sẽ quất tới như roi.
Một gợn sóng nhỏ sẽ không ngừng lan rộng, cuối cùng gây nên sóng lớn.
Nhớ tới cái chết của Trương Lâm Xuyên, ban đầu không phải chỉ vì một ý nghĩ tại Dã Lâm Nhân thôi sao.
Vết xe đổ còn đó, mọi việc sau này phải lấy đó làm gương.
Thật ra nói một cách nghiêm túc thì Hồng Trang Kính nằm trong tay Sài A Tứ hay nằm trong tay Viên Dũng cũng không khác nhau là bao.
Nếu Sài A Tứ không biết phấn đấu thì hắn cũng không có cách nào. Đao của Thiên Công cũng không đẽo nổi gỗ mục. Trong tình huống cố gắng hết sức không can dự vào việc của Yêu Giới, hắn có thể đẩy Sài A Tứ lên tới mức nào được chứ.
Đơn giản là một tên lừa yêu quái.
Tên viên yêu tên là Ba Gia này có lẽ không dễ lừa. Nhưng hắn đã có ấn tượng ban đầu, nhận định Sài A Tứ có kỳ ngộ, Khương Vọng tự thấy mình vẫn có thể gây ảnh hưởng.
Viên Dũng vốn đã có thân phận nhất định, hẳn là sẽ làm nên chuyện sớm hơn Sài A Tứ.
Thân ở trong gương quan sát ngoài gương, cách nhau hai thế giới. Thời khắc này Khương Vọng bỗng sinh ra cảm giác “thiên công tự nhiên”, giống như đứng ở nơi cao tuyệt đối, nhìn xuống chúng sinh phân tranh.
Đột nhiên hiểu được thái độ của Thất Sát Chân Nhân Lục Sương Hà khi đứng trước con sông nhỏ trong trấn Phượng Khê năm đó.
Lúc đó Lục Sương Hà cũng bình tĩnh rũ mắt nhìn hắn và Dịch Thắng Phong tranh chấp.
Đó là một sự hờ hững gần giống với Thiên Đạo.
Đó là “Sát” của Lục Sương Hà là đạo đồ của Chân Nhân đương thời có sát lực đứng nhất.
Chính như lúc này, hắn lẳng lặng chờ đợi hết thảy mọi diễn biến.
Thậm chí đã chuẩn bị tìm từ lừa gạt Viên Dũng. Viên Dũng lăn lộn giang hồ đã lâu, kinh nghiệm dày dặn, lòng cảnh giác cực cao, chỉ cần có con đường phù hợp, dựa vào Lục Dục Bồ Tát thì có thể đưa hắn ta đi đúng đường.
Nhưng đúng lúc này.
Sài A Tứ trong viện đột nhiên cầm kiếm đứng dậy.
“Con vượn kia đứng lại cho ông!”
Sài A Tứ mặt mày đỏ au, gào thét lấy dũng khí cho bản thân, lao về phía Viên Dũng một cách ngu xuẩn.
Cổ Thần tôn giả trong gương nhịn không nổi nữa, lấy tay che mặt.
Làm gì có ai đánh nhau như vậy?
Làm gì có ai đã đánh lén còn hô to trước lúc ra tay như vậy?
Mộng tưởng làm phò mã, làm thành chủ, làm võ trạng nguyên, vậy mà rất có năng lực. Kiếm thuật ta truyền cho ngươi ngươi không hề ghi nhớ.
Sài A Tứ đã quen phục tùng, lần đầu chĩa kiếm tấn công một kẻ hung ác mà trước đây mình chỉ có thể quỳ liếm như vậy…
Mắt gã tràn ngập tơ máu đỏ au, không còn nhớ được gì nữa.
Gã vẫn luôn bị làm nhục, bị làm nhục quá nhiều năm rồi.
Giờ khắc này, gã gào thét tấn công, đột nhiên hiểu được cảm giác của gia gia khi chết trước xe ngựa năm đó.
Không muốn nhịn nữa.
Đã nói là Yêu tộc chúng ta thiên mệnh cao quý.
Vì sao ta sinh ra chỉ có thể chịu đựng, cam lòng làm sâu kiến, mặc người vùi dập.
Trong tay gã cầm kiếm sắt, nhìn chằm chằm cổ họng Viên Dũng.
Vào thời điểm này, trong đầu gã đột nhiên vang lên một giọng nói.
Kiếm Nhất, Kiếm Tứ, Kiếm Tam, là giọng nói đến từ Thượng Tôn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad