Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3884

Chương 3884Chương 3884
"ỆI"
Âm thanh của Địa Ngục Vô Môn Tần Quảng Vương gọi hắn ta tỉnh hồn lại.
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy trên con phố dài, Tân Quảng Vương nhẹ nhàng nâng gương mặt tuấn tú lên, và một tấm danh thiếp màu đen mang theo huyết tuyến phi tới.
Đang không hiểu vì sao, liền nghe thấy đối phương nói: "Nếu có việc làm ăn gì thì có thể liên lạc với ta."
Phạm Vô Thuật nhẹ nhàng cầm lấy tấm danh thiếp, không nói lời nào. Dĩ nhiên cũng không có ý định liên lạc.
Mà Tần Quảng Vương đã tiến lên một bước, hô to với Biện Thành Vương: "Đi thôi!"
Mái tóc dài phấp phới, bước chân ung dung, giẫm trên đá vụn, đi qua lá cờ bay phấp phới, càng lúc càng xa.
Biện Thành Vương từ từ bỏ tay ra khỏi mặt Trử Tuất, sau đó từ từ đứng dậy, cứ như thế cùng với chiếc mặt nạ và hắc bào, đi về phía mặt trời lặn.
Phạm Vô Thuật không nói một lời. Mãi cho đến khi các cao thủ, tướng lĩnh, thành vệ quân chậm rãi đến gần, bao vây con đường bị phá hủy này, vây đến nỗi nước chảy cũng không lọt... Hắn ta mới xoay người rời đi.
Đến khi bên tai đã không còn nghe thấy tiếng bước chân, trong tâm mắt của hắn ta vẫn chỉ là một vòng tròn hẹp của quầng sáng màu đỏ cam.
Hắn ta theo bản năng xấu hổ rụt đầu một cái, đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ... Ữm, chiếc mặt nạ vẫn còn đó.
Trử Tuất nghiêng đầu và nhìn thấy Phạm Vô Thuật đang đứng trên nóc nhà nhìn hắn ta.
Lúc này hắn ta mới đứng lên từ hố đá hình người.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Hắn ta dựng thẳng lưng, hung hãn không lễ phép quát người Lý quốc một câu, lại trừng mắt một cái, liếc nhìn phương hướng, bay về hướng ngược lại hướng của các Diêm La Địa Ngục Vô Môn vừa rời đi.
Trong quá trình này, Trử Tuất từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích—— sự chênh lệch giữa bọn họ đã được phản ánh ngay khi hắn ta bị bắt. Thực sự không cần thiết phải tự hành xác thêm.
"Nơi này cách Kiếm Các cũng không xa a." Trử Tuất nhìn chung quanh, có chút sợ hãi.
Lại nói Trử Tuất một mình rời khỏi Lý quốc, đi theo mối liên hệ bí mật, một đường phi nhanh, bay thẳng đến một ngọn núi cao và đáp xuống đỉnh núi.
Tôn Dần đeo mặt nạ đầu hổ, chắp hai tay sau lưng nhìn ngắm mây mù.
Thân xác này trống rỗng như lãng tử quay đầu, không lay chuyển được chiếc quạt xếp nữa. ....
Trử Tuất lắc đầu một cái: "Không có chút tự tin nào, số lần hắn xuất thủ quá ít. Hơn nữa khi giao thủ với ta, hắn cũng rất cẩn thận, không để lộ ra chút nguồn gốc nào ——"
"Cũng không phải không có khả năng đồng quy vu tận a.' Trử Tuất vẫn còn sợ hãi: "Ta cảm thấy bọn họ khá điên cuồng."
Tôn Dần hiếm khi gật đầu: "Đúng là khá điên cuồng. Vị Biện Thành Vương này không đơn giản, ngươi đã tra ra được thân phận thực sự của hắn chưa?"
Tôn Dần không quay đầu lại: "Bọn họ nói một tia kiếm khí quấy nhiễu Thiên Mục Phong, ngươi liền tin là thật sao? Chẳng lẽ Địa Ngục Vô Môn là tổ chức đứng đắn gì đó à? Tư Ngọc An không thể giết bọn họ hay sao?"
"Hửm?”" Tôn Dần ngắt lời: "Hắn không để lộ ra chút nguồn gốc nào, hay hắn căn bản không động thủ luôn?"
Tôn Dần nói một cách thờ ơ: "Chỉ cần nó không ảnh hưởng đến nghiệp lớn của tổ chức... chỉ cân ngươi có thể ấn được."
"Cái này có thể dùng làm manh mấi...' Tôn Dần trâm ngâm nói: "Nhưng đây không phải chuyện quan trọng gì, ngược lại cũng không cần tiêu hao quá nhiều tỉnh lực cho cái tổ chức này, lúc nào rảnh rỗi, có thể thuận tay điều tra một chút là được."
Trử Tuất cũng cẩn thận suy nghĩ: "Ta vừa phát hiện ra một chỉ tiết, cái tên Biện Thành Vương này vừa nãy đã tận lực bảo toàn tính mạng cho Phạm Vô Thuật. Hắn hẳn là có mỗi quan hệ không tệ với Phạm Vô Thuật, ít nhất cũng phải là người quen, nếu không, một tên sát thủ như hắn, hẳn là không cần quan tâm đến sinh tử của Phạm Vô Thuật mới phải... Chẳng lẽ là Chung Ly Viêm của Hiến cốc? Đó là một nhân vật thiên kiêu chân chính, lại còn là hảo bằng hữu của Phạm Vô Thuật, hơn nữa tính khí cũng rất tồi tệ."
Tôn Dần nghiêm túc nói: "Ta nhìn qua kiếm thuật của hắn rồi, không thuộc về bất kỳ đại tông nào trong thiên hạ, ngược lại lại có chút mùi vị của Thâu Thiên Phủ Thiên Cơ. Nhưng Thâu Thiên Phủ hẳn là không thể đào tạo ra một kiếm khách như vậy được."
Trử Tuất rất không phục nói: "Hắc, ấn đầu ta xuống đất, sau này đừng để ta gặp lại hắn, nếu không ta nhất định sẽ ấn lại hắn xuống đất.
"Ngài xem ngài kìa!" Trử Tuất lúng túng nói: "Cái này còn nói chuyện làm sao?"
"Ta đánh lén! Ta sẽ gọi Chu Thìn và Ngọ Tị cùng nhau đánh lén!" Trử Tuất thẹn quá hóa giận, lớn tiếng rêu rao: “Ta ngược lại muốn xem cái tên họ Chung Ly này rốt cuộc ngang tàn đến mức nào!"
Phía trên đỉnh núi nguy hiểm, tiếng người dần dần biến mất, đột nhiên không còn dấu vết.......
Giống như những Hộ Đạo Nhân của Bình Đẳng Quốc rời đi vội vã.
Hai vị Diêm La của Địa Ngục Vô Môn không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, cũng vội vã rời đi.
Mặc dù Lý quốc nhỏ bé, nhưng có không ít các tông môn cường đại nằm ở địa phận Nam vực đông bộ. Nơi gần nhất là Kiếm Các, xa hơn một chút là Mộ Cổ thư viện, thậm chí nếu đi xa hơn về phía nam, còn có thánh địa của Nho giáo Thư Sơn! Ngoài ra còn có Huyết Hà Tông trấn áp Họa Thủy, và Tam Hình Cung thích nhất là 'can thiệp vào việc của người khác.
Đừng có nhìn việc triều đình Lý quốc giữ im lặng trong suốt cuộc hỗn chiến của bọn họ, có khi mấy người đó đã âm thầm gửi đi không ít thư tố cáo rồi —— đây chính là con đường tồn tại của các tiểu quốc.
Sau khi rời khỏi biên giới Lý quốc, bọn họ liền đi thẳng về phía tây bắc.
Tiếng gió vù vù cũng không thể át chế được lời nói của Tần Quảng Vương: "Sao ngươi lại tới đây?"
“Thuận đường Biện Thành Vương lạnh lùng nói.
"Nhiệm vụ hoàn thành thế nào rồi?" Tân Quảng Vương lại hỏi.
"Ngươi đi giết hay là ta đi giết?"
"Ngươi a."
"Vậy thì đừng phí lời nữa."
Tần Quảng Vương nhún nhún vai, lại hỏi: "Đúng rồi, trước khi đến Lý quốc, ngươi thật sự đã để lại một luồng kiếm khí khiêu khích Thiên Mục Phong sao?"
Biện Thành Vương lạnh lùng nhìn y: "Ngươi cảm thấy trạng thái tinh thân của ta thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Tân Quảng Vương đáp.
"Vậy ta cũng sẽ không tự đi tìm chết." Biện Thành Vương lạnh lùng nói: "Tư Ngọc An đầu óc thiển cận. Nếu ta thật sự đưa một luồng kiếm khí đi, ông ta tuyệt đối sẽ truy sát theo luồng kiếm khí, không san bằng toàn bộ Địa Ngục Vô Môn tuyệt đối sẽ không dừng lại."
"Đều là Chân Quân rồi mà còn nhỏ mọn như vậy sao?" Tân Quảng Vương có chút kinh ngạc: "Ngươi rất thân với ông ta sao?"
"Cũng bình thường." Biện Thành Vương nhàn nhạt nói: "Chúng ta đã từng đối chọi gay gắt, cũng đã từng trượng kiếm đồng du."
Tần Quảng Vương 'Ô' một tiếng.
Y một bên sải bước đi trong gió, một bên mò mẫm trong lồng ngực, lấy ra một cái hộp giấy bị móp một nữa, nhưng khi mở nắp hộp ra, thì thiền diện tô bên trong vẫn không hề bể nát.
Y đưa nó cho Biện Thành Vương nói: "Ăn chút không?"
Biện Thành Vương thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn y: "Đừng có phiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad