Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 812: Đế thất (1)

Chương 812: Đế thất (1)
Hắn lấy danh nghĩa chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu, vứt bỏ xã giao. Nhưng lần này vừa hay bị đụng phải, khó tránh khỏi có hơi chột dạ.
"Chờ ngươi đánh xong trận này, bản cung có chuyện tìm ngươi" Khương Vô Ưu trực tiếp nói với hắn.
Giọng nói của nàng ta giống tiếng ngọc giác bị đập vỡ, là loại âm thanh rất thẳng thắn, rất quả quyết, cũng rất dễ nghe. Chỉ từ trong giọng nói, cũng có thể phán đoán được tính cách cường thế của nàng ta.
Nàng ta tìm tới cửa vì chuyện g1?
Khương Vọng không ngờ rằng nàng ta đến không phải chỉ để đơn thuần quan sát chiến đấu. Mà hiện giờ, hắn cũng hoàn toàn không nghĩ ra được, chỉ đành gật đầu trước.
Hoa Anh cung chủ chủ động mời, quả thực khiến cho trong lòng không ít người đang ngôi ở đây nảy sinh suy nghĩ, nhưng không ai bộc lộ ra ngoài.
Lúc này Khương Vô Tà lên tiếng: "Tam tỷ, tới ngồi chung với đệ đi, bên này rộng rãi!"
"Không cần" Khương Vô Ưu đã thấy vị trí ghế gỗ của mình, nhưng vẫn cự tuyệt rất kiên quyết: "Ta ngồi ngay trên vị trí của mình, thiên địa tự khoan"
Thật khí thế! Khương Vọng âm thầm hô to một tiếng ở trong lòng.
"Cũng tốt" Khương Vô Tà cười xòa cho qua.
Đến khi Khương Vô Tà qua chào hỏi xong, Khương Vô Dung mới có thể lên tiếng: "Tam tỷ!"
Đầu là hoàng tử, địa vị chênh lệch như vực sâu lại thật sự có tồn tại.
Dù sao cuối cùng người có thể ngồi lên long đình, chỉ có một vị, mà Đại Tề không có truyền thống nuôi hoàng tử rảnh rỗi.
Mỗi khi một vị ca ca hay tỷ tỷ đến, hắn ta lại phải đứng dậy hành lễ một lần.
Chắc hẳn giờ phút này hắn ta đang rất hối hận vì tới sớm như thế.
"Tiểu Thập Tứ cũng tới rồi" Khương Vô Ưu gật đầu với hắn ta, nhấc vạt áo lên, không chút nhăn nhó, đã trực tiếp ngồi xuống cái ghế gỗ kia.
Hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc, nghiễm nhiên có khí thế bát phong bất động.
Thời gian ước chiến cụ thể là vào buổi trưa. Thời gian càng tới gần, thì càng nhiều người đến.
"Sao còn chưa tới, Lôi Chiêm Càn không phải là không dám tới đấy chứ?"
Khương Vô Tà nuốt quả nho trong miệng xuống, không kiên nhẫn nói.
Giống như chỉ là lời phàn nàn thuận miệng, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn ta lại nói rất lớn tiếng.
"Khương Vọng của chúng ta đã đợi rất lâu rồi. Nếu bởi vì đối thủ mà dẫn đến ước chiến không thể bắt đầu... cũng sẽ không trả lại tiền đâu!" Trọng Huyền Thắng vội vàng tuyên bố.
Mọi người đều cười.
Đến nay, Trọng Huyền Tuân còn đang ở Tắc Hạ Học Cung, Vương Di Ngô bị "đuổi" ra khỏi thành Lâm Tri. Hiện tại Trọng Huyền Thắng chính là lúc chạm tay có thể bỏng, không ai sẽ đi so đo chút chuyện nhỏ này với hắn ta.
"Trường Sinh cung chủ đến!"
Ngay vào lúc này, Thập Nhất hoàng tử Đại Tề - Khương Vô Khí và một vị nhân vật chính khác trong trận ước chiến lần này - Lôi Chiêm Càn cùng nhau tới.
Khương Vô Khí khoác một cái áo lông bạch hồ cầu, quý khí ung dung, bước vào trong giữa sự vây quanh của một đám tu sĩ. Lôi Chiêm Càn ở ngay bên cạnh, sóng vai cùng đi với hắn ta, mà hậu nhân của danh môn - Trương Vịnh cũng có lẫn trong đám người, có vẻ không đáng chú ý. Lần này, Công Tôn Ngu mà Khương Vọng đã từng thấy ở Vân Vụ Sơn trước đó lại không đi theo.
Khương Vô Dung bất đắc dĩ lại đứng dậy lần nữa cùng tất cả mọi người ở đây...
Chỉ có Khương Vô Ưu vẫn ngỗi yên như cũ, mà Khương Vô Tà thì uể oải dựa vào sau, lại ăn một quả nho.
"Các vị không cần đa lễ. Lần này bản cung đến cũng chỉ là quần chúng giống như các vị mà thôi" Khương Vô Khí ung dung chào hỏi, cho mọi người an tọa.
Sau khi ngồi xuống, không ít người không nén nổi thảo luận ầm ĩ.
Thập Nhất hoàng tử cũng đến. Trong số bốn người có khả năng trở thành Hoàng Đế tương lai của Đại Tề nhất, hôm nay ba người đã đến! Chỉ thiếu một vị Thái tử Khương Vô Hoa.
Trận ước chiến này quá phô trương rồi!
Nhưng hoàn cảnh này lại không quá xứng với nó...
"Thập Nhất ca" Khương Vô Dung chào hỏi lần nữa.
"Vô Dung" Khương Vô Khí thân thiết đáp lại, lại nhìn kỹ hắn ta một chút:
"Rất nhiều ngày chưa gặp, đệ gầy rồi"
Hắn xoay người người lại, dặn bảo kẻ dưới: "Vài ngày trước, không phải có một nhóm thuốc bổ được đưa đến từ Cảnh Quốc hay sao? Chọn mấy thứ tốt, ngày mai đưa đến phủ của Thập Tứ hoàng tử"
"Có hơi gần thôi" Khương Vô Dung cảm động: "Thập Nhất ca, huynh cũng phải chú ý thân thể"
Dù là người trong hoàng tộc, nhìn quen quỷ quyệt, nhưng hắn ta biết Khương Vô Khí không phải hư tình giả ý.
"Được" Khương Vô Khí nổ nụ cười ấm áp, rồi chào hỏi ngược lại Khương Vô Ưu và Khương Vô Tà: "Tam tỷ, Cửu ca, hôm nay chúng ta bất ngờ gặp nhau ở nơi này. Còn có Thập Tứ đệ nữa, mấy tỷ đệ chúng ta đã lâu rồi chưa cùng nhau xem cuộc vui"
"Chính là chọn ngày không bằng đụng ngày" Khương Vô Ưu nói.
Khương Vô Tà lại cười: "Hôm nay không phải là xem cuộc vui, biểu ca ngươi sắp phải chiến đấu, thua thì lúng túng rồi"
"Chuyện này cũng không nhọc ngài hao tâm tổn trí" Lôi Chiêm Càn đứng ở một bên, lạnh lùng nói.
Trước đó, hắn ta đã nghe thấy Khương Vô Tà công nhiên hoài nghi hắn ta không dám tới.
Nghĩ lại, hắn ta càng thêm bực. Lúc vừa nhận được thư khiêu chiến, hắn ta lập tức chạy tới thành Lâm Tri ngay trong đêm. Nhưng để có thể tìm được "Vô Địch Diễn Võ Quán" này hắn ta đã phải lãng phí rất nhiều thời gian. Với thế lực của Lôi gia hiện giờ, ấy vậy mà hắn ta tìm cả nửa ngày cũng không tìm được. Hắn ta còn hoài nghi có phải chiến thư viết sai vị trí rồi không, đang định phái người đến Trọng Huyền gia hỏi.
Cuối cùng, khi Trọng Huyền Thắng ở bên này bắt đầu "tuyên truyền" hắn ta mới biết được là ở một nơi rách nát như thế...
Tên mập Trọng Huyền Thắng kia còn lợi dụng chuyện này để kiếm tiền!
Mặc dù người họ Lôi nào đó không quan tâm con số nhỏ này, nhưng trong lòng vẫn nghẹn.
Dựa vào cái gì mà ngươi ước chiến cùng ta, ngươi khiêu khích ta, ngươi còn muốn lợi dụng ta để kiếm tiền?
Ngoài việc dùng nắm đấm thắng nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly trên sản diễn võ, hắn ta không biết còn có thể dùng cách gì để cân bằng tâm tình của mình.
"Ha ha ha ha" Khương Vô Tà nở nụ cười: "Ta quả thật không hao tâm tổn trí lắm, ta vô cùng xem trọng Khương Thanh Dương!"
Tước vị của Khương Vọng là Thanh Dương Trấn Nam, hắn ta xưng là Khương Thanh Dương, cũng là đang thầm tỏ vẻ hai người quen biết nhau.
Lúc trước, khi còn ở quận Đại Trạch, hắn ta đã từng thử mời chào Khương Vọng, nhưng bị cự tuyệt. Hắn ta cố ý xây dựng cảm giác quan hệ thân thiết cũng là vì muốn khiến Khương Vô Ưu và Khương Vô Khí biết "khó" mà lui.
Đặc biệt là khi vừa rồi Khương Vô Ưu còn đơn độc hẹn Khương Vọng nói chuyện, việc nàng ta có ý gì hay không cũng khó nói. Tóm lại thì thuận tay đâm người ta một cái cũng không có tổn thất gì với hắn ta.
Lôi Chiêm Càn cười khẩy: "Dù sao ngươi chưa mở Nội Phủ. Không hiểu chiến đấu ở cấp độ này của chúng ta, cũng là chuyện tình có thể thông cảm được"
Ngụ ý của hắn ta là... ngươi có thực lực để phán đoán sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad