Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3034 - Nghiệt Hải (3)



Chương 3034 - Nghiệt Hải (3)




Chương 3034: Nghiệt Hải (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái tên Hỗn Nguyên Tà Tiên này, khiến hắn vô thức liên tưởng đến hai chữ Đạo Tặc đã từng nhìn thấy trên Ký Thần Bia. Lúc ở Mẫn Hợp Miếu, sau khi trao đổi qua với Đồ Hỗ, hắn vẫn cho rằng Đạo Tặc là miệt xưng Vân Đỉnh Tiên Cung dành cho Đạo môn, bởi vì Đồ Hỗ đã từng nói, Vân Đỉnh Tiên Cung bị hủy diệt có liên quan đến Đạo môn. Lời này có mấy phần có thể tin.
Nhưng bây giờ hình như còn có khả năng khác. Dù sao, người lấy "Tiên" làm tên cũng hiếm thấy. Đó vẫn là một ấn ký tươi sáng của thời đại Tiên Cung.
"Có liên quan đến Đạo Tặc sao?" Khương Vọng lại hỏi.
"Ta không biết." Bạch Vân đồng tử sầu mi khổ kiểm: "Tiên chủ lão gia, ta không biết. Ta chỉ biết là, ta chưa từng gặp Đạo Tặc. Nếu như gặp, ta sẽ nhận ra."
"Ngươi không nhớ gì cả, sao nhận ra được?"
"Ta sẽ sợ." Bạch Vân đồng tử đáng thương nói: "Bây giờ ngài chỉ nói hai chữ này thôi cũng khiến ta sợ hãi. Nếu thật sự gặp được, ta chắc chắn sẽ bị dọa chết."
"..." Lời này quả thực cũng có lý, Khương Vọng nghĩ nghĩ: "Triệu Huyền Dương cũng không phải?"
"Hắn ta chắc chắn không phải." Tiểu đồng tử khẳng định.
Trong lòng Khương Vọng càng thêm nghi hoặc.
Triệu Huyền Dương là đệ tử chính tông của Đạo môn, nếu như nói Tiên cung xem Đạo Môn là tặc, vậy Triệu Huyền Dương cũng là đạo tặc mới phải. Bây giờ, Bạch Vân đồng tử nói Triệu Huyền Dương không phải, vậy chẳng lẽ Đồ Hỗ nói dối? Nhưng ông ta cần gì phải làm như vậy?
Hơn nữa, khi thời đại Tiên cung bị hủy diệt, Đạo Môn cũng bị ảnh hưởng, những gì Sương Tiên Quân Hứa Thu Từ trải qua kia chính là bằng chứng.
Rốt cuộc thì trong này có vấn đề gì không muốn người khác biết được đây?
Rốt cuộc một phần của đoạn lịch sử nào đã bị chìm trong sương mù?
"Đối với thế giới Họa Thủy này, ngươi còn nghĩ được tin tức hữu dụng gì không?"
"Tiên chủ lão gia, ta muốn ngủ."
"...Ngươi ngủ đi."
Khương Vọng mệt tâm kết thúc đoạn đối thoại trong Ngũ phủ hải.
Chắp vá lịch sử, tìm kiếm chân tướng, đây đều là việc có thể khiến người ta kiệt sức. Nhất là đối với Tiểu tiên đồng Bạch Vân ngây ngốc này, cái gì cũng chỉ nhớ được một đoạn ngắn.
Bởi vậy có thể thấy Sử Đao Tạc Hải là tác phẩm vĩ đại đến nhường nào. Có thể đánh bắt những mảnh vỡ lẻ tẻ trong dòng sông thời gian để phục hồi một đoạn lịch sử, Tư Mã Hoành là nhân vật lợi hại cỡ nào!
Khương Vọng cũng tự biết mình không có tài năng phục hồi được lịch sử nhưng hắn quả thực không thể không để ý đến những manh mối liên quan đến thời đại Tiên cung, dù rằng chúng chưa chắc có thể tin được. Dù sao, bây giờ Vân Đỉnh Tiên Cung cũngd đang ở trong Ngũ phủ hải của hắn, hắn nhận chỗ tốt của Tiên cung, rất khó để hoàn toàn rũ sạch nhân quả.
Sương Tiên Quân ngày xưa, nay ở đâu?
Dù Tạ Ai thật sự là chuyển thế trùng tu nhưng từ thời đại của Hứa Thu Từ đến Tạ Ai, trong khoảng thời gian này đã trải qua bao nhiêu năm tuế nguyệt?
Không nói đến việc chú tâm đi tìm kiếm, nhưng nếu gặp được manh mối liên quan thì cũng không thể nào bỏ qua. Có câu nói, người không muốn đi xa thì không thể đi được đủ xa hơn nữa bản thân Khương Vọng là người luôn rất nhạy cảm với cảm giác nguy cơ.
"Khương huynh, Khương huynh!"
Trong tai nghe được giọng nói của Hứa Hi Danh, lại là từ phía dưới truyền đến.
Dưới nước?
Khương Vọng đè ép suy nghĩ về Tiên cung, vừa huy kiếm trảm diệt Ác Quan trước mặt, vừa cúi mắt nhìn lại ——
Bên trong Họa Thủy màu sắc phức tạp, một tiểu nam hài trắng trắng mập mập, dáng dấp không khác gì Bạch Vân đồng tử đang nằm ngửa trong nước, dùng đôi mắt đen nhỏ lúng liếng, không chút tình cảm nhìn hắn!
Thấy hắn nhìn qua, kẻ này bỗng nhiên nhếch môi, cười để lộ hàm răng trắng đều chỉnh tề!
Tuy Khương Vọng và Hứa Hi Danh mỗi người tự chiến đấu phần mình nhưng đều vô thức duy trì một khoảng cách nhất định, để có thể giúp đỡ lẫn nhau bất cứ lúc nào. Dù sao, Ác Quan cấp độ Động Chân ở đây cũng không ít.
Thậm chí, phạm vi chiến đấu của bọn họ, từ đầu đến cuối vẫn không vượt qua chỗ đứng lúc đầu của Khương Vọng, cứ như vậy đi vòng chém giết ác quan cấp độ Thần Lâm.
Nơi xa, bốn vị Chân Quân đương thời giết đến Họa Thủy cuồn cuộn, bên này Khương Vọng cùng Hứa Hi Danh cũng chưa từng ngừng kiếm, duy trì tốc độ ba hơi diệt sát một con Ác Quan.
Nhưng ở giờ phút này, Khương Vọng đã buông lỏng cảm giác lại không hề tìm thấy thân ảnh của Hứa Hi Danh.
Nơi xa, uy thế của mấy vị Chân Quân vẫn còn.
Nhưng không gian xung quanh lại không còn người nào khác.
Hứa Hi Danh đã đi đâu?
Thậm chí...
Hứa Hi Danh đã từng tồn tại sao?
Bởi vì giờ khắc này, nhãn thức không thấy, nhĩ thức cũng không bắt được, tâm thức cũng không có cảm giác gì.
Một người mà không tồn tại ở mọi cảm giác thì thật sự tồn tại sao?
Mặc dù trước đó hắn từng đối thoại với Hứa Hi Danh, cũng nhìn thấy quá trình hắn ta chém giết Ác Quan nhưng những câu trao đổi kia, những hình ảnh kia, là thật sao?
Sống lưng Khương Vọng bỗng dưng phát lạnh!
Nhất là khi nhìn thấy tiểu nam hài trắng mập mắt đầy hiếu kỳ dưới nước này, trái tim của hắn lập tức dâng lên cổ họng!
Rõ ràng một khắc trước, hắn còn đang trao đổi chuyện về Ác Quan với Bạch Vân đồng tử, vậy thứ dưới nước này là cái gì?
Hắn gần như lập tức làm ra phản ứng, trước tiên lấy lấy kiếm che chở bản thân. Sau đó, tĩnh tâm, nhìn rõ Ngũ phủ hải. Cũng không phát hiện ra vết tích xâm lấn gì, cuối cùng còn nhìn thấy được Bạch Vân đồng tử đang nằm ngáy o o trong Vân Tiêu Các.
Tiểu mập mạp này chẳng biết đã làm cho mình một cái giường nhỏ bằng mây từ lúc nào, cứ như vậy nghênh ngang đặt trong địa điện. Ở hai bên còn có mấy thứ đồ chơi như ngựa gỗ, đu dây các loại.
Giờ phút này, hắn ta quấn chăn nhỏ, mặt béo đỏ rực, còn ngáy nữa, mặc dù tiếng ngáy rất nhỏ.
Khương Vọng thở dài một hơi, tiểu tiên đồng béo này, mặc dù không có tác dụng lớn gì nhưng dù sao cũng ở với hắn đã lâu, tóm lại vẫn có chút tình cảm.
Hắn đang muốn rút kiếm giết vào dưới nước, chém tên Ác Quan ngụy trang giả mạo kia thì sắc mặt Bạch Vân tiểu đồng trên giường mây bỗng dưng biến thành bầm đen, toàn bộ cơ thể cứng ngắc trong nháy mắt, chẳng còn chút khí tức nào, hiển nhiên đã biến thành một cỗ thi thể!
Thay mận đổi đào? HAy là trực tiếp bị xóa bỏ rồi?
Cùng lúc đó, tiểu hài mập trắng dưới Họa Thủy lập tức chui ra mặt nước, khóc hu hu, cả người ướt sũng nhào về phía Khương Vọng: "Tiên chủ lão gia! Hù chết tiểu đồng rồi, hu hu hu..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad