Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1181: Ôm cây

Chương 1181: Ôm cây
Khương Vọng nhận được tin tức đang chuẩn bị đuổi theo phía sau.
Vào lúc này Lâm Hữu Tà lại lên tiếng: "Khương đại nhân, Vũ Nhất Dũ không có xuất hiện chứng tỏ hắn ta đã có lòng cảnh giác với chuyện này. Hắn ta sẽ không từ bỏ Thúy Phương La nên mới chọn nhờ người mua hộ, nếu như giờ phút này ngài tùy tiện lần theo dấu vết thực ra sẽ rất dễ bại lộ."
Lời này rất có đạo lý, nhưng lúc trước nàng lại không nói, rõ ràng là có ý chế giễu.
Khương Vọng nhìn nàng một chút: "Vậy Lâm bổ đầu muốn tự mình đi bắt người sao?"
Hắn quả thực không hề tin tưởng vào trình độ lần theo dấu vết của bản thân. Mặc kệ Lâm Hữu Tà có thái độ ra sao, chuyện này có thể mau chóng giải quyết là tốt nhất.
"Cần gì phải phiền phức như vậy?" Lâm Hữu Tà khẽ cười: "Ta đã lưu lại ấn ký trên Thúy Phương La, nếu không ngại thì chờ mấy ngày đi, chờ nó tới trong tay của người mua cuối cùng rồi chúng ta tìm tới cửa."
Trong lòng Khương Vọng thầm run sợ, đây là thủ đoạn bắt người của thanh bài bổ đầu lão luyện. Hắn đã từng cẩn thận quan sát hạt Thúy Phương La kia, cũng thử ghi nhớ một ít khí tức, muốn thử một chút xem đạo thuật hồi tưởng có thể đưa đến hiệu quả hiếm có gì không.
Nhưng đối với ấn ký mà Lâm Hữu Tà lưu lại, hắn vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra.
Phải biết rằng, cảnh giới của hắn cao hơn Lâm Hữu Tà tới hai phủ, hắn còn có thể sánh ngang với tu sĩ Ngoại Lâu thần thông bình thường, về mặt chiến lực hoàn toàn nghiền ép Lâm Hữu Tà.
Chỉ có thể nói quả nhiên là "thuật nghiệp hữu chuyên công" ()
()"Thuật nghiệp hữu chuyên công" xuất phát từ luận về đạo học, thầy trò trong Sư Thuyết của Hàn Dũ: "Thị cố đệ tử bất tất bất như sư, sư bất tất hiền vu đệ tử, văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công, như thị nhi dĩ" Dịch nghĩa: học trò không nhất thiết phải bằng thây, thầy không nhất thiết phải giỏi hơn trò; Nghe (hiểu) đạo có trước sau, học thuật có chuyên công, chỉ như thế mà thôi.
Lâm Hữu Tà về phương diện này có tích lũy lâu năm, không phải người mà thanh bài bổ đầu chỉ có chiến lực như hắn có thể sánh bằng.
"Lâm bổ đầu nói đúng là kế sách dày dặn kinh nghiệm."
Khương Vọng gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý, tạm thời ngồi xuống chỗ của mình, im lặng chờ rao bán kết thúc.
Thời gian tuyệt đối không vì ai mà dừng lại.
Rao bán đã gần tới lúc kết thúc.
Lúc này đông đảo người mua đang ra giá cho một vật phẩm gọi là Liệt Diệu Thạch, tương truyền thứ này chính là tỉnh hoa của Liệt Hỏa, là mảnh vụn từ trên mặt trời rơi xuống.
Thứ này dường như cạnh tranh tương đối kịch liệt, có rất nhiều người ra giá.
Đúng lúc này Trọng Huyền Tín bước vào phòng: "Khương huynh, có tìm được người muốn tìm chưa?"
"Vẫn chưa xác định được" Khương Vọng ung dung trả lời.
"Vậy... có cần lần theo dấu vết hay không?" Gã ở trong phòng khác chậm chạp không chờ được chỉ thị của Khương Vọng nên cố ý tới hỏi.
"Không cần" Khương Vọng liếc mắt nhìn Lâm Hữu Tà, sau khi đạt được xác nhận mới nói: "Hai ngày sau chúng ta trực tiếp đi bắt người."
Trọng Huyền Tín đương nhiên không có ý kiến gì, cười nói: "Tóm lại, người của chúng ta bất cứ lúc nào cũng đợi phân phó."
"Vất vả cho ngươi rồi" Khương Vọng suy nghĩ rồi nói: "Chỉ lưu lại một người đề phòng khả năng ngộ nhõ, bảo những người khác đều trở về đi"
Trước đó hắn nhờ Trọng Huyền Tín điều động một ít nhân thủ canh giữ ở bên trong hội quán chính là sợ lỡ như người cạnh tranh Thúy Phương La quá nhiều thì bọn họ không thể theo dõi hết được.
Quyển 5 - chương 78: Ôm cây Bây giờ Lâm Hữu Tà có thể khóa chặt Vũ Nhất Dũ, hắn cũng có tự tin có thể tự mình bắt được, còn kêu Trọng Huyền Tín lưu lại một người chỉ là để để phòng ngộ nhỡ. Nếu như xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì còn có thể đúng lúc dùng đến thế lực của Trọng Huyền gia.
"Được, ta sẽ lưu lại" Trọng Huyền Tín hết sức nhiệt tình rời đi, đi di tản nhân thủ.
Lâm Hữu Tà nhìn cửa phòng nhẹ nhàng bị kéo ra, hơi đăm chiêu nói: "Xem ra nội bộ Trọng Huyền gia rất coi trọng ngài."
Khương Vọng lắc đầu: "Đều chịu ảnh hưởng của Trọng Huyền Thắng mà thôi"
Lâm Hữu Tà không nói gì. Nàng cũng không ngốc, cho dù Trọng Huyền Thắng có sức ảnh hưởng đi nữa thì cũng không thể làm chủ dẫn dắt lực lượng gia tộc đi đầu tư vào một người không có giá trị được. Hắn ta cũng không phải gia chủ, vẫn còn chưa có khả năng ra quyết định ở trong Trọng Huyền gia.
Chỉ có thể nói đối với tương lai của Khương Vọng, nội bộ Trọng Huyền gia cũng rất tán thành.
"Quay về chờ xem, không còn gì để xem nữa." Khương Vọng nói xong lập tức đứng dậy, trước khi rao bán của hội đấu giá kết thúc một lần nữa kéo cửa phòng ra.
Lúc hắn đang định đi ra ngoài, vừa lúc có một người từ trước cửa đi qua, liếc xéo nhìn một chút.
Thế là Khương Vọng nhìn ra được dưới chiếc mũ trùm là một gương mặt cực kỳ bình thường.
Rất bình thường nhưng lại rất quen mắt.
Hắn nhớ rất rõ gương mặt bình thường này - là A Sách của Thiên Hạ Lâu ở thành Thương Phong Dương địa.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn ta đã giao ra tin tức của Bạch Cốt Đạo, nhưng hình như đối phương vẫn chưa truyền tin tức tới triều đình Dương quốc.
Lần thứ hai cũng là lần cuối cùng gặp mặt, chính là ở bên ngoài chiến trường Tề - Dương. Khương Vọng cho hắn ta hay tin quân đội Dương quốc chiến bại.
Từ đó về sau chưa từng gặp lại, hắn gần như đã quên cái tên thích khách không đáng tin cậy này.
Cái tổ chức sát thủ không đáng tin cậy kia gọi là Thiên Hạ Lâu, hắn chỉ gặp qua hai người, một người là Tô Tú Hành, một người là A Sách, kẻ này còn không đáng tin cậy hơn kẻ kia, người này còn kém hơn cả người kia.
Dù cho Dương quốc không diệt vong thì có lẽ cái tổ chức sát thủ kia sớm hay muộn gì cũng sẽ đóng cửa.
Có điều không ngờ lại ở quần đảo ven biển gặp lại người này.
Khương Vọng há miệng thở dốc, đang muốn sẵn tiện chào hỏi, tên kia đã quay người vội vàng rời đi.
"Nhân vật mục tiêu à?" Đúng lúc Trọng Huyền Tín đã sắp xếp mọi chuyện ở chỗ này xong, ở bên cạnh Khương Vọng hỏi.
"Không, là một người trước kia đã từng gặp."
"Bằng hữu ư? Hay là kẻ địch?" Trọng Huyền Tín có vẻ kích động, xem ra rất muốn ở trước mặt Khương Vọng biểu hiện một phen để bù đắp lại "vết rạn" trước đây.
"Cũng không phải" Khương Vọng có thể hiểu được tâm trạng của gã, vì thế mới nói: "Ngươi có thể đi tra một chút hay không, vừa rồi người này đã mua thứ gì vậy?"
"Được!" Trọng Huyền Tín hết sức hăng hái rời đi.
"Tính tình người này rất cảnh giác, bước chân vội vã, vừa có gió thổi cỏ lay đã lập tức bị ảnh hưởng, nếu như không phải trong lòng có ý đồ xấu thì chính là trọng phạm đang lẩn trốn" Lâm Hữu Tà cũng đi ra, hơn nữa còn lập tức ném ra một đoạn phân tích.
Sau đó nàng khẽ cười, dùng lời lẽ ẩn ý sâu xa nói: "Khương đại nhân, sao ngài lại nhận thức người như vậy? Mặt mũi của người này thật đúng là rất phổ biến nha"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad