Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1482: Từ nam nhi bắc đệ nhất môn (2)

Chương 1482: Từ nam nhi bắc đệ nhất môn (2)
"Hay!" Đột nhiên có một tiếng hô lớn vang lên trong khu vực huân quý tụ tập. Trọng Huyền Minh Quang bỗng nhiên đứng dậy, nắm chặt tay trước ngực, nói: "Hổ phụ không sinh khuyển tử!
Con ta thực sự không chịu thua kém!"
Lão ta là người giỏi giao tế, thịnh hội hôm nay làm sao có thể không ra ngoài "kết giao bằng hữu" được, cho nên, dù không có tí hứng thú gì với việc tỉ võ nhưng cũng phải ăn diện đâu ra đấy đến đây.
Cách đó không xa, Trọng Huyền Thắng lại không bị cảnh tượng ngũ phủ cùng diệu óng ánh kia hù sợ, vì cũng đã dự đoán trước được rồi. Nhưng hắn ta lại bị một câu kia của bá phụ chấn cho cứng họng, nhịn không được mà len lén lườm lão ta một cái.
Thập Tứ đứng bên cạnh hắn ta lẳng lặng xích tới gần một chút, nhẹ nhàng an ủi như có như không: "Không cần sợ."
Trọng Huyền gia vốn có gia thế hiển hách.
Hôm nay, trong trường hợp này không thua kém ai lấy nửa phần.
Huống hồ, Trọng Huyền Minh Quang vốn đã nổi danh ăn chơi lêu lổng, phóng đãng từ bé đến lớn, không ai thực sự coi lão ta vào mắt.
Nhưng lúc này lão ta mất lễ nghi đến thế mà chẳng ai đứng ra trách cứ nửa lời.
Thật sự là...
Con trai của lão ta quá mạnh mài!
Ngay cả Quốc tướng Đại Tề Giang Nhữ Mặc cũng chỉ có thể bất động thanh sắc nhìn Trọng Huyền Quang Minh một chút, trong lòng thầm cảm thán.
Ai cũng nói trưởng tử của Trọng Huyền lão Hầu gia chỉ có cái mã, là thứ bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Nhưng Giang Nhữ Mặc lại cảm thấy, Trọng Huyền Minh Quang đây mới thật sự là trời sinh tốt số, phúc khí nhất đẳng. Từ nhỏ sinh ra trong nhà Trọng Huyền danh môn hạng nhất, có cái túi da thật đẹp, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, cuộc sống phong lưu tiêu sái. Khi còn bé tự có Trọng Huyền gia che gió che mưa, hơi lớn một tí, đến lúc cần phải gánh trách nhiệm thì đột nhiên đệ đệ Trọng Huyền Minh Đồ rạch trời rơi xuống.
Không có chuyện gì gọi là tranh chấp huynh đệ ở đây hết, căn bản là vì không có khả năng tranh chấp.
Trọng Huyền Minh Quang tiếp tục tiêu sái.
Đợi đến khi Trọng Huyền Minh Đồ thất thế, thế nào Trọng Huyền Minh Quang cũng nên đối mặt với một chút áp lực cuộc sống chứ, thì em họ của lão ta, Trọng Huyền Chử Lương lại kiếm được danh hung đồ chỉ với một trận chiến...
Cho đến hiện giờ, Trọng Huyền gia một nhà hai Hầu, con trai Trọng Huyền Tuân của lão ta thực sự quá triệt cái danh thiên kiêu, Ngũ phủ cùng diệu, như một ngôi sao đứng giữa tinh lâu, chèn ép cả thế hệ đều thất sắc.
Tính cẩn thận thì suốt sáu mươi năm cuộc đời của mình, Trọng Huyền Minh Quang chưa bao giờ phải nếm qua lấy một chút đau khổ nào. Lão ta chơi từ bé đến già! Chuyện lúc trước không cần lo, hậu sự cũng không lo luôn!
Có thể nói, lão ta còn thoải mái hơn cả Quốc tướng!
Ngược lại với trên đài ồn ào nghị luận suy đoán đủ kiểu, Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ trên quảng trường không cách nào cảm khái, chỉ hơi biến sắc, ngay cả Triêu Vũ xuất thân nữ tướng cũng rung động.
Không có nguyên nhân gì khác, Tề Đế cho gọi Trọng Huyền Tuân ra chắc hẳn là nhắm đến ngôi đệ nhất thiên hạ Nội Phủ cảnh của Hoàng Hà Hội đi.
Nhưng hiện giờ Trọng Huyền Tuân đã phá cảnh xong xuôi, vậy là danh ngạch y muốn tranh được chuyển lên Ngoại Lâu rồi.
Nói cách khác, vị tuyệt thế thiên kiêu đoạt hết phong hoa cùng thế hệ này đã trở thành đối thủ cạnh tranh với bọn họ!
Vốn là tọa sơn quan hổ đấu, bây giờ lại phải đi cùng hổ rồi!
Trong Tắc Hạ Học Cung.
Một vị công tử ca còn đang đi học, nói xong câu "là nỗi nhục của l)
ta...
Rồi để cuốn sách xuống.
Thế là Ngũ phủ cùng diệu, chớp mắt đứng lên tinh lâu, oanh động Lâm Tri.
Nhưng y không tham dự nửa phần vào một màn óng ánh rực rỡ này, hai tay khẽ nắm lại, ngôi sao nơi chân trời cũng tối đi theo.
Mặc kệ lão giáo tập già đứng chế trân bên cạnh, y chỉ đứng dậy cầm sách của mình lên, nói: "Tiên sinh, vậy ta đi"
Y nhanh nhẹn bước chân ra khỏi đình nghỉ mát, áo trắng tung bay, đạp không mà đi.
Phong hoa của kẻ này...
Mãi cho đến khi bóng hình áo trắng của vị công tử kia biến mất giữa không trung, lão giáo tập già của Tắc Hạ Học Cung mới lấy lại được tinh thần.
Tới bây giờ ông ấy mới phát hiện ra, không ngờ... mình lại dẫm xuống nước!
Bên ngoài Tắc Hạ Học Cung, quan truyền chỉ đang đợi rồi lại đợi, cuối cùng cũng đợi đến khi Trọng Huyền Tuân nhẹ nhàng bước tới từ sau cánh cổng chào bằng đá.
Quan truyền chỉ tranh thủ hắng giọng, hít một hơi trung khí, đang định cao giọng truyền chỉ.
Một bàn tay dựng thẳng lên ngăn ông ta lại.
"Xin thứ cho Trọng Huyền Tuân không thể tiếp chỉ" Vị công tử áo trắng như tuyết kia mỉm cười, nụ cười che bớt đôi mắt sáng lấp lánh khiến cho nó dịu hơn rất nhiều: "Bởi vì, ta đã hoàn thành trước hẹn, rời khỏi Tắc Hạ Học Cung"
Quan truyền chỉ ngẩn người ra mất nửa ngày mới nhớ, hình như năm ngoái đúng là có một ý chỉ bắt Trọng Huyền Tuân ở lại Tắc Hạ Học Cung một năm, phá cảnh mới được ra.
Hôm nay, ý chỉ mới đặc biệt để cho Trọng Huyền Tuân sớm xuất quan.
Nhưng Trọng Huyền Tuân đã phá cảnh xong xuôi, tự mình xuất quan...
Ý chỉ này, tuyên thế nào bây giờ?
Quan truyền chỉ lâm vào sự ngượng ngùng xưa nay chưa từng có.
Trọng Huyền Tuân cũng bước nhanh rời đi: "Còn Hoàng Hà Hội này... ta sẽ làm theo ý Bệ hạ!"
Trước Thái miếu.
Trên đan bệ.
Tề đế ngồi yên không nói gì.
Khương Vô Khí ngồi chếch bên phải đằng trước nhìn lên bầu trời phía tây bắc thành Lâm Tri, ánh mắt có vài phần kích động nhưng vẫn đè xuống được, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hà Hoàng hậu vui vẻ nói: "Chúc mừng bệ hạ, Đại Tề ta thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, đều là công đức trị của ngài."
Tề đế giơ tay lên một cái, cười ha hả nói: "Xưa nay thiên kiêu đều tự có tạo hóa. Nếu nói là đức trị... thiên hạ có thể được kỳ nhạc, bách tính có thể được an gia, trong lòng trẫm cũng được an ủi.
Trong đó cũng có công lao của Hoàng hậu"
Hoàng hậu khiêm nhường nói: "Trấn an hậu cung là bổn phận của thần thiếp, không so được với Bệ hạ đàn tâm kiệt lực."
Bất kể tâm tư thế nào, nhưng ngoài mặt Khương Vô Hoa, Khương Vô Ưu, Khương Vô Tà đều giữ nụ cười.
Đương nhiên, trong số này, Khương Vô Ưu cười đến là vui vẻ nhất.
Bởi vì Trọng Huyền Tuân tiến vào Ngoại Lâu, trước mặt Khương Vọng sẽ không có lực cản nữa.
Tề đế nhìn nhìn con gái đương quang xán lạn, nói: "Vô Ưu, Phụ hoàng quên chưa hỏi, con nói con đang nhìn thiên kiêu Đại Tề, không biết ai có thể lọt vào mắt con đây?"
Khương Vô Ưu không lúng túng gì, nói thẳng: "Đương nhiên Kế Chiêu Nam là một thiên kiêu. Trong số những người còn lại, theo như nhỉ thần thấy, Khương Thanh Dương độc lĩnh phong tao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad