Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1348: Biết hay không

Chương 1348: Biết hay không
Xem như mảnh đất mà tổ sư Điếu Hải Lâu ngồi một mình câu rồng trong truyền thuyết, đài Thiên Nhai hiển nhiên mang một loại ý nghĩa thần thánh nào đó.
Sau khi đại điển Hải Tế kết thúc, không cho phép người không có phận sự lại gần chỗ này.
Trên thực tế, rất nhiều lúc không diễn ra Hải Tế, bên trên đài Thiên Nhai đều vắng tanh, chỉ có gió bão cùng trăng sáng.
Tuy nhiên lần này, bởi vì một mệnh lệnh thuận miệng của Nguy Tầm - lâu chủ Điếu Hải Lâu, mà Trúc Bích Quỳnh - đồ đệ bị Điếu Hải Lâu ruồng bỏ vẫn ở lại đây với thân thể đang hấp hối.
Chờ người kia trổ lại đón nàng, hoặc là, chờ chết đi.
Không thể nghi ngờ gì, đây là sự chờ đợi đau khổ nhất.
Cũng chính bởi vì từng ở cái đạo quán đổ nát ở bên ngoài thành Phong Lâm, từng trải qua sự chờ chết như vậy, biết nó đau khổ như nào, nên Khương Vọng mới liều mạng như thế ở Mê Giới.
"Chưa được cho phép, bất cứ người nào cũng không được tự tiện xông vào đài Thiên Nhai!"
Hai tên giáp sĩ áo đen giơ cánh tay sắt sang ngang, cản ở trước một bóng người mập mạp, trông vô cùng kiên quyết.
Trọng Huyền Thắng giơ hai tay ra, chứng tỏ bản thân sẽ không dùng vũ lực để mạnh mẽ xông vào, giọng nói gấp gáp mà vẫn hùng hồn: "Thả người được rồi! Khương Vọng đã chém giết hơn một trăm tên Hải tộc cấp thống soái ở Mê Giới, đã hoàn thành rửa tội, hiện tại Trúc Bích Quỳnh vô tội!"
Hai tên giáp sĩ áo đen liếc nhìn nhau, hiển nhiên có chút do dự không biết có nên trực tiếp thả người hay không.
Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên ở phía sau bọn họ:
"Trọng Huyền công tử, ngươi nói đã hoàn thành rửa tội vậy thì có bằng chứng gì không?"
Người vừa nói chuyện là một tu sĩ trẻ tuổi mặc cẩm phục màu đen viền vàng, trông có vẻ đoan chính, ước chừng khoảng hơn hai mươi, khí chất tự nhiên bất phàm.
Hai tên giáp sĩ áo đen cản đường Trọng Huyền Thắng đều tránh sang bên cạnh, lộ ra vẻ rất cung kính: "Quý sư huynh"
Người tới chính là nhân vật thiên kiêu của Điếu Hải Lâu - Quý Thiếu Khanh, giống như đám người Từ Nguyên, Bao Tung, Dương Liễu, đều là thiên tài trẻ tuổi thường xuyên được người ta thảo luận ở hải ngoại.
Đương nhiên, trong toàn bộ thiên tài trẻ tuổi của Điếu Hải Lâu thì Trần Trị Đào là đẳng cấp nhất, không thể so sánh cùng một cấp bậc với bọn họ. Tuy là bối phận đệ tử, nhưng từ rất lâu trước đây thì địa vị của Trần Trị Đào đã cao hơn rất nhiều trưởng lão.
Sau khi Trấn Hải Minh được thành lập, y lại càng như mặt trời ban trưa, đã được coi là đại nhân vật một phương, sẽ không bị đối xử như thiên tài trẻ tuổi nữa.
Sở dĩ Quý Thiếu Khanh lại xuất hiện ở đây, là bởi vì trong đó còn có một tầng quan hệ. Y chính là đệ tử thân truyền của Cô Hoài Tín - trưởng lão thứ tư của Điếu Hải Lâu, cùng một phe phái với Bích Châu bà bà... Bởi vậy cũng không khó để biết được thái độ của y.
Lúc trước, đám người Trọng Huyền Thắng đã tới đài Thiên Nhai mấy lần nhưng đều bị y cần lại, vẫn chưa được nhìn thấy Trúc Bích Quỳnh lấy một lần. Tên kia cứ cắn chết quy củ tông môn không buông, nằng nặc muốn công tư nghiêm minh.
Đối mặt với việc Quý Thiếu Khanh ngăn cản một lần nữa, Trọng Huyền Thắng còn chưa kịp nói gì, thì đã có một giọng nữ rất có khí khái anh hùng vang lên: "Bằng chứng trên Hải Cương Bảng, ngươi có thể tự xem!"
Thì ra là Hoa Anh cung chủ Khương Vô Ưu, người đã bay xuống trước đài Thiên Nhai.
Nối tiếp theo nàng hạ xuống, chính là Lý Long Xuyên và Yến Phủ.
Mấy bóng người trẻ tuổi liên tiếp đáp xuống trên thềm đá của đài Thiên Nhai, không cần quá nhiều động tác, chỉ dựa vào gia thế bối cảnh của bọn họ thì cũng đã đủ để khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Ánh mắt Quý Thiếu Khanh nhàn nhạt liếc qua những người này, rồi mới nhìn về phía Khương Vô Ưu: "Hóa ra là Hoa Anh cung 1"
chủ, chẳng trách lại có uy phong như thế này Trong y thật sự rất thong dong.
Mắt phượng của Khương Vô Ưu nhẹ nhàng chuyển qua, liếc nhìn y rồi nói: "Hình như ngươi bất mãn với bản cung?"
"Không dám" Quý Thiếu Khanh rất có lễ phép mà hạ thấp người nói: "Chẳng qua, liên quan tới chuyện Khương Vọng rửa tội thành công, lời nói bên miệng khó mà làm bằng chứng, cần phải tận mắt thấy mới được. Chư vị chờ một lát, ta xin phép đi tra Hải Cương Bảng."
Tuy lời nói của y rất đễ nghe, đường như có cả lý lẫn tình. Nhưng chuyến đi này mất bao lâu, muốn tra tới khi nào thì khó có thể nói rõ.
Đùng!
Khương Vô Ưu tiện tay tung một tấm Hải Cương Bảng ra: "Nếu như muốn tận mắt thấy mới là thật, thì xem cái này là được!"
Nàng đi lên phía trước một bước, rõ ràng đứng ở bậc thang phía dưới đài Thiên Nhai, nhưng thật giống như nàng mới là người nhìn từ trên cao xuống: "Quý Thiếu Khanh, ngươi sẽ không nói với bản cung là ngươi không biết chữ đấy chứ?"
"Hải Cương Bảng là vật quan trọng của quân đội, há có thể tùy tiện tiết lộ?" Quý Thiếu Khanh nhẹ giọng nói rằng:
"Đương nhiên, ý của ta cũng phải là nói cung chủ sẽ làm giả, chỉ là Trấn Hải Minh mới được thành lập gần đây, trên biển không được yên bình, có không ít người có ý đồ xấu. Ánh mắt của Quý mỗ không tốt, kiến thức nông cạn, không thể nào nắm chắc là thật hay giả. Là đệ tử của Điếu Hải Lâu, vào khoảng thời gian hỗn loạn thế này, không thể không thêm phần cẩn thận. Kinh xin cung chủ ngài, cho phép Quý mỗ trước tiên đi tra cứu Hải Cương Bảng ở trong lâu đi"
Ngữ điệu khiêm tốn, giọng nói nhã nhặn, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng nho nhã lễ độ.
Nhưng vừa khéo loại thái độ này lại khiến người ta đầy một bụng lửa giận.
Bọn họ không thể làm ầm ĩ được, trừ khi trực tiếp ra tay.
Nhưng ra tay với đệ tử thân truyền của Điếu Hải Lâu ngay ở đài Thiên Nhai, cũng thực sự không phải là một sự lựa chọn lý trí.
Hiển nhiên Khương Vô Ưu đã tức giận, nhưng với thân phận của nàng thì đã không thích hợp để nói tiếp.
Thế là Trọng Huyền Thắng lại lên tiếng lần nữa, lúc này hắn ta đã mặt trầm như nước: "Quý Thiếu Khanh. Chuyện gì cũng chỉ lần một lần hai thôi, nhưng không thể cứ thế đến tận lần thứ tư.
Đây đã là lần thứ tư chúng ta đến đài Thiên Nhai rồi, ngươi chắc chắn còn muốn ngăn cản chúng ta? Đặc biệt là trong tình huống Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội... Ngươi chắc chắn bản thân đã nghĩ đến hậu quả?"
"Ta không biết lời này của Thắng công tử là có ý gì" Thậm chí trên mặt Quý Thiếu Khánh còn trưng ra nụ cười lấy lòng, lần lượt nói: "Hoa Anh cung, Trọng Huyền gia, Thạch Môn Lý thị, Bối quận Yến gia, đúng không? Hiển hách đến mức nào đây! Cố ý đối đầu với các người, làm sao ta dám chứ? Chỉ có điều..."
Quý Thiếu Khanh ngừng cười, chuyển đề tài: "Chỗ này là đài Thiên Nhai, là đài Thiên Nhai của Điếu Hải Lâu. Chức trách trên vai, sao Quý mỗ dám khinh thường? Ngươi nói Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội, thì ta cũng phải xác nhận lại chứ. Chẳng lẽ đây không phải là việc nên làm hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad