Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2024: Sai lầm (2)

Chương 2024: Sai lầm (2)
"Ta là con cá lọt lưới, như con ếch lưỡng cư, bơi qua bơi lại giữa nước sông và bờ." Dư Bắc Đấu nói: "Ta là một sai lầm, cũng là một kết thúc."
Ta là một sai lầm, cũng là một kết thúc...
Lời này quá lạnh lẽo.
Lúc Dư Bắc Đấu nói những lời này cũng quá bình tĩnh rồi.
Khi trước lúc lão tiếp nhận những lời này đã mang tâm trạng như thế nào đây?
Lão cứ luôn nói Khương Vọng quá trẻ, nói trẻ tuổi thật tốt, nói lúc còn trẻ ai cũng như vậy...
Thế lúc lão còn trẻ thì sao?
Dư Bắc Đấu nói "Yến Xuân Hồi là gì, Khương Mộng Hùng thì có là cái thá gì" dường như chỉ là một cái bóng trong vô số Dư Bắc Đấu mà thôi.
Chỉ nhìn thấy khi ánh sáng lướt qua.
Dư Bắc Đấu bây giờ là một lão đầu lúc nào cũng có thể nằm lăn lộn trên mặt đất, lừa bịp một hai xu tiền.
Khương Vọng nghiêm túc nói: "Ngài là cao nhân không xuất thế. Chuyện một mình trấn áp Huyết Ma, ngài đã lập công cho nhân tộc rồi. Ta nghĩ ngài không phải là sai lầm, ngài là người sửa chữa sai lầm."
Dư Bắc Đấu cười: "Ta cũng không cần ngươi an ủi. Chuyện trấn áp Huyết Ma ta cũng không phải hoàn toàn vì việc công. Ta muốn mượn chuyện trấn áp Huyết Ma để xóa đi sai lầm của mạch của ta, cũng mượn nguồn gốc của Huyết Ma ngăn cản kiếm của Yến Xuân Hồi."
Khương Vọng hỏi: "Ngài nói sai lầm ý là chỉ..."
"Nói một chút chắc không sao đâu nhỉ." Dư Bắc Đấu nhìn về vị trí Quẻ Sư biến mất, ánh mắt thoáng hơi hoảng hốt.
"Sư huynh ta là một thiên tài, thiên tài tuyệt thế chân chính, từ nhỏ đến lớn đều chói sáng hơn hẳn ta..."
"Hắn biết đường cùng của Mệnh Chiêm Thuật sớm hơn ta, biết không thể thay đổi kết quả của con đường phía trước. Mà ta và hắn chẳng qua chỉ là giãy giụa cuối cùng của sư phụ chúng ta mà thôi."
"Ta khăng khăng giữ lấy truyền thống, cũng tiếp nhận thực tế, nhưng sư huynh ta không cam lòng."
"Hắn vẫn luôn tìm cách phá vỡ đường cùng của Mệnh Chiêm Thuật, giải nghĩa dòng sông vận mệnh một lần nữa. Cuối cùng với thiên tư tuyệt thế của hắn, dựa trên cơ sở thật xem bói số mệnh sáng tạo ra Huyết Chiêm Thuật."
"Huyết Chiêm Thuật kia chính là sai lầm lớn nhất trong mạch của ta."
...
...
...
...
Rất khó tưởng tượng người được lão già ngạo mạn như Dư Bắc Đấu xem là thiên tài tuyệt thế rốt cuộc phải tài năng đến cỡ nào.
Chỉ biết người đó thật sự đã tìm ra cách phá vỡ giới hạn của Mệnh Chiêm Thuật, nhưng lại tạo ra sai lầm lớn nhất trong giới bọn họ...
Ắt hẳn bọn họ đã bói toán về giới hạn của Mệnh Chiêm Thuật vô số lần nhưng không chịu đối mặt kết quả, cuối cùng rẽ sang con đường sai lầm.
Cho nên kết quả "mệnh định" kia thật sự chấp nhận được sao?
"Huyết Chiêm Thuật và Mệnh Chiêm Thuật khác nhau ở điểm nào?" Khương Vọng hỏi.
Dư Bắc Đấu trả lời: "Nếu như số phận là một dòng sông thì Mệnh Chiêm Thuật chính là thứ tự nhảy ra khỏi nước, đứng quan sát dòng chảy của sông cũng như thăm dò sự sống chết của mỗi một con cá bên trong."
"Huyết Chiêm Thuật căn cứ vào sự liên hệ giữa mỗi một con cá với dòng sông vận mệnh, lợi dụng việc giết chết một con cá để tạo ra dao động trên sông, qua đó tạm thời thấy rõ dòng sông."
"Theo một ý nghĩa nào đó thì Huyết Chiêm Thuật là một nhánh của Mệnh Chiêm Thuật, điểm khác biệt lớn nhất là Mệnh Chiêm Thuật tự mình đoán mệnh sông, còn Huyết Chiêm Thuật thì lấy mạng người đổi mệnh trời."
Lần này Dư Bắc Đấu giải thích rất đơn giản, rõ ràng bày ra sự giống và khác giữa Mệnh Chiêm và Huyết Chiêm.
"Truyền đạo" vốn thể hiện năng lực của một người, việc giải thích con đường rõ ràng tới mức này đã chứng minh thực lực bên trong lão. Quả là nhân vật tiên phong có thể truyền thừa đạo chính thống.
Tiếc là Mệnh Chiêm Thuật đã thất truyền...
"Có thể hiểu như thế này không..." Khương Vọng nói: "Người tu Mệnh Chiêm Thuật càng mạnh thì thời gian rời khỏi "nước" của dòng sông vận mệnh càng lâu, quan sát càng nhiều hơn. Người tu Huyết Chiêm Thuật càng mạnh thì dao động từ việc giết cá sẽ càng lớn, từ đó thấy được nhiều biến hóa trên dòng sông vận mệnh hơn."
Dư Bắc Đấu gật đầu: "Đúng là vậy."
"Mệnh Chiêm Thuật là người bói toán tự mạo hiểm, còn Huyết Chiêm Thuật lại lấy tính mạng người khác ra để tạo sóng." Khương Vọng nói: "Như vậy... đúng là tà thuật."
"Từ một ý nghĩa nào đó thì sư huynh thật sự đã mở ra một cánh cửa mới cho Mệnh Chiêm Thuật." Dư Bắc Đấu nói: "Quá trình nhảy khỏi dòng sông vận mệnh rất nguy hiểm, chính ngươi cũng đã cảm nhận rồi đấy. Bởi vì cá không thể rời nước, đời người nằm trong số phận nên việc rời khỏi sông vốn là một việc mạo hiểm."
"Gần như mỗi đời đều có truyền nhân Mệnh Chiêm Thuật nhảy khỏi dòng sông vận mệnh rồi không thể quay lại nữa. Huyết Chiêm Thuật hoàn toàn rũ bỏ sự nguy hiểm đó... Đương nhiên đó là chuyện tốt đối với Quẻ Sư, nhưng với Nhân tộc thì đó lại là một túi độc."
Khương Vọng yên lặng lắng nghe.
"Sư huynh của ta nói người bói toán là người mở đường, tất nhiên không nên hy sinh, bởi sẽ luôn có người sẵn sàng hy sinh hoặc cần phải hy sinh thay thế. Con người mà, một khi đã sinh ra ý nghĩ hy sinh người khác thì gốc rễ đã thối rữa rồi..."
Dư Bắc Đấu nói tiếp: "Ban đầu sư huynh sẽ cố gắng đưa ra cái giá xem bói thích hợp cho người tự nguyện liều chết, sau đó sư huynh lại bắt người đáng chết để lấy dòng máu tội lỗi ấy bói toán. Thế nhưng làm sao mới có thể đưa ra đáp án công bằng rằng ai đáng chết, ai thì không chứ? Tiêu chuẩn "đáng chết" không ngừng thay đổi, không ngừng hạ thấp... Về sau, mỗi lần sư huynh gặp phải tình huống khẩn cấp thì sẽ tiện tay bắt một người..."
"Việc hy sinh ai như thế nào đều tùy thuộc vào lời nói của người bói toán, một khi Huyết Chiêm Thuật này truyền xuống sẽ để lại độc xấu. Sư huynh ta có thực lực và tâm tính như vậy mà còn không thể giữ được bản thân, huống chi là những người khác trên thế gian này? Một số lồng sắt đã mở rồi là sẽ không đóng lại được nữa..."
Khương Vọng hoàn toàn hiểu lời này, bởi vì quê thành Phong Lâm của hắn đã bị hiến tế như vậy...
Tương tự với Huyết Chiêm Thuật, thành Phong Lâm chính là con cá bị giết kia.
Trang Cao Tiện cũng lấy cớ vì tương lai Trang quốc để hy sinh thành Phong Lâm.
Hy sinh bản thân là điều vĩ đại, còn hy sinh người khác là phạm tội, dù lý do có đường hoàng ra sao cũng không được.
"Huyết Chiêm chính là ác thuật của thế gian." Khương Vọng nói: "Vị sư huynh của ngài đã nhập ma rồi."
"Ta hoàn toàn tin tưởng ban đầu sư huynh chỉ muốn phá vỡ giới hạn của Mệnh Chiêm Thuật. Sư huynh chỉ không muốn lịch sử huy hoàng này kết thúc, không muốn nỗ lực của bọn ta trở thành bọt biển."
"Thế nhưng sư huynh lại quên rằng Mệnh Chiêm Thuật vốn được sinh ra để giúp đỡ Nhân tộc, vì dẫn dắt tương lai cho Nhân tộc chứ không phải mới bắt đầu đã cưỡng ép người ta hy sinh, giết người để tìm đường. Huyết Chiêm Thuật đó vốn đã sai lầm từ gốc rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad