Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2875 - Trời phù hộ (2)



Chương 2875 - Trời phù hộ (2)




Chương 2875: Trời phù hộ (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm ầm!
Chỉ thấy ở giữa đường phố lớn nhất Thượng thành, từ từ nứt ra.
Vết nứt này, sâu xuống tận đáy, lộ ra mai rùa nhẵn nhụi – đó là một chiếc mai màu xanh có nhiều đường vân.
Trong đó có một đường vân hình tiên nữ phi thiên, lẫn lộn bên trong, rất khó nhìn ra.
Duy chỉ có lúc này, trong nháy mắt ánh sáng chiếu rọi, mới khiến người ta nhìn thấy nó, rõ ràng là dấu vết do con người khắc lên – cũng không biết chỉ dựa vào những người Hữu quốc này, làm thế nào có thể khắc được trận văn ở trên mai rùa này.
Phải biết rằng với lực phong ngự của con rùa này, ngay cả Ngỗ Quan vương cũng không thể phá vỡ.
Ánh sáng mạnh chợt chiếu tới, lại thu về, trên mai rùa liền xuất hiện hai người.
Bọn họ bị sức mạnh trận văn đưa ra khỏi khe nứt, rơi xuống trên đường, sau đó khe nứt này lại chậm rãi khép lại.
Hiện tại tầm mắt của mọi người, đều rơi xuống trên người hai người kia.
Trong đó, một người nhắm mắt bất tỉnh, đương nhiên là Tô Mộc Tình. Mà người còn lại đang nhập định bên cạnh nàng ta là một người trung niên râu đen, chính là người đã từng là tá chính của Hạ thành thứ 27, hiện tại là gia chủ Tô gia Thượng thành, cha ruột của Tô Mộc Tình, biểu cô phụ của Doãn Quan, Tô Toàn.
Bỗng nhiên bị dời từ chỗ ẩn thân ra, lại không thấy ông ta kinh ngạc. Xung quanh đều là cường giả hung ác, ông ta cũng không thấy bất an. Hẳn là trong lòng đã sớm diễn thử vô số trường hợp. Ánh mắt lại chỉ lướt một vòng, liền nhanh chóng dừng lại trên người Doãn Quan, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ: “Tiểu Quan! Ngươi về rồi?!”
Doãn Quan cũng không để ý tới, chỉ trầm mặc nhìn mặt Tô Mộc Tình.
Lúc này nàng ta co quắp nằm trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ thiếp đi. Lông mi cực dài, trên gương mặt xinh đẹp, vẫn mang một nét buồn bã, không biết là bận tâm vì ai.
“Chỉ là đang ngủ.” Triệu Triệt nhẹ giọng giải thích: “Thân thể của nàng ta cần tĩnh dưỡng, không thể bị kinh sợ…”
Doãn Quan vẫn trầm mặc như trước.
Tô Toàn vươn ngón trỏ, nhấn nhẹ lên cổ Tô Mộc Tình, nàng ta liền từ từ tỉnh lại.
Khi nàng ta mở mắt, người nàng ta nhìn đến đầu tiên chính là Triệu Triệt.
“Triệt lang!” Nàng ta đứng dậy liền chạy về phía Triệu Triệt, nhưng chạy chưa được mấy bước, liền chần chừ dừng lại, quay đầu nhìn thấy Doãn Quan.
Giây phút đó vẻ mặt nàng ta cực kỳ phức tạp: “Biểu… biểu ca.”
Triệu Triệt bay tới, chợt xoay người, giang hai tay, bảo vệ nàng ta sau lưng, đối diện Doãn Quan.
“Ba năm nay, chúng ta sớm chiều ở chung, đã có cảm tình. Giấu diếm phụ thân, hai chúng ta đã sớm tư định chung thân. Tình không biết từ đâu mà từ từ đậm sâu. Doãn Quan, ta biết các ngươi từng có hôn ước, nhưng lúc đó ngươi đi, chẳng để lại gì, nàng ấy căn bản không biết ngươi đã đi đâu, còn sống hay đã… Đây không phải là lỗi của Mộc Tình.”
Hắn ta phịch một tiếng, quỳ xuống, buồn bã: “Nếu ngươi muốn trách, vậy chỉ nên trách một mình ta, đừng thương tổn Mộc Tình!”
Tô Mộc Tình lúc này đương nhiên cũng đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Người mà nàng ta đã từng tâm tâm niệm niệm, đối mặt với bất công, ngang ngược phản quốc, ôm lòng thù hận một mình đi xa, nay đã từ trong máu và lửa quay về rồi.
Chuyện này vốn nên là một truyền thuyết lãng mạn, sử thi anh hùng. Nhưng…
Nàng ta đã sớm nên đoán được một màn này.
Từ lúc Tăng Thanh bỏ mạng năm đó, Doãn Quan liền biến thành người khác, bắt đầu tu luyện ngày đêm.
Nàng ta sớm phải biết, nam nhân này có quyết tâm vứt bỏ mọi thứ, cũng có tài năng có thể thực hiện được mọi tưởng tượng.
Nhưng mà vì sao, nàng ta lại không đợi?
Nàng ta không biết đáp án.
Thời gian ba năm rất ngắn ngủi.
Ba năm… dài đằng đẵng.
Đã từng có chút hiểu lầm, nhưng sau đó lại phát hiện, Triệu Triệt thật sự là một người rất tốt.
Toàn bộ Tô gia dời vào Thượng thành, không quen ai. Trong khoảng thời gian khó có thể thích ứng này, là ai bầu bạn với nàng ta?
Tô gia ở Thượng thành gặp phải nhiều phiền toái như vậy, là ai đứng ra, bảo vệ nàng ta?
Là ai trong sự cười nhạo và đối xử lạnh nhạt của người khác, đứng che trước mặt nàng ta?
Trong hơn ba năm này, hơn một ngàn ngày đêm, là ai mang đến cho nàng ta nụ cười, là ai mang đến cho nàng ta sự ấm áp, là ai không oán không hối trả giá vì nàng ta?
Tô Mộc Tình vòng ra trước mặt Triệu Triệt, cũng dũng cảm giang hai tay ra, rưng rưng nước mắt nhìn Doãn Quan: “Biểu ca, ta và Triệt lang thật lòng yêu nhau, xin ngươi đừng thương tổn hắn ta!”
Nàng ta cứ vậy giang hai tay trước mặt Doãn Quan, nàng ta đang chống lại ai? Nàng ta đang bảo vệ ai?
Hóa ra… Đây mới chính là sức mạnh giúp Triệu Triệt dám ra mặt hôm nay.
Hóa ra… Đây mới chính là lý do giữ mạng mà Triệu Triệt chuẩn bị cho mình!
Không phải là ảnh hưởng của bí thuật, cũng không phải là tác dụng của thuốc, cũng không phải… những thủ đoạn dễ bị vạch trần kia. Hắn ta thật sự dùng thời gian ba năm, khiến Tô Mộc Tình yêu mình.
Thậm chí ba năm không ngừng trả giá và diễn kịch, cũng khiến hắn ta không phân rõ tình cảm trong lòng mình, rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng thật hay giả, cũng không quan trọng.
Triệu Triệt quỳ tại chỗ, nước mắt giàn giụa.
“Nha đầu ngốc này, nói nhảm gì vậy!” Tô Toàn lúc này tiến lên, lôi Tô Mộc Tình đi về phía Doãn Quan: “Trong lòng ngươi vẫn luôn nhớ đến biểu ca của ngươi, sao hôm nay lại che giấu lòng mình!”
Tư thế kiên quyết kia, hoàn toàn khác hẳn gia chủ Tô gia trước kia hận không thể đánh ngất Tô Mộc Tình đưa đến phủ tướng quốc.
Tô Toàn là người biết phân nặng nhẹ, lúc này thế cục thế nào chứ? Sao có thể cho phép Tô Mộc Tình và Triệu Triệt ở đó khanh khanh ta ta?
Nhưng Tô Mộc Tình gắt gao giữ chặt Triệu Triệt không buông tay, Triệu Triệt cũng ôm nàng ta, buồn bã nức nở.
Hay cho một đôi uyên ương số khổ, thâm tình như thế, sống chết không thay đổi.
Ánh mắt Thái Sơn vương quái dị, hắn ta vạn lần không ngờ, một Tần Nghiễm vương ác độc như vậy, vẫn có thể xuất hiện loại tiết mục này. Hắn ta muốn cười, nhưng xúc động muốn cười, vẫn không thể thắng được khát vọng sống sót, cho nên nhịn rất khổ.
Chuyển Luân vương mắt nhìn thẳng, đang nghiên cứu chú văn nhảy trong lòng bàn tay, vô cùng chuyên chú.
Sở Giang vương lại bình tĩnh đi về phía trước, giọng lạnh lẽo: “Thủ lĩnh, ngươi đi trước đi, ở đây giao cho ta xử lý là được.”
Nàng muốn “xử lý” mọi chuyện như thế nào, đáp án hiển nhiên đã rõ.
Trong số nhiều Diêm La như vậy, có lẽ nàng là người duy nhất có thể thật sự suy nghĩ cho Doãn Quan. Vì giữ thể diện cho Tần Nghiễm vương, người ở đây…
Đương nhiên phải giết sạch.
Nhưng Doãn Quan chỉ tiến lên một bước, dùng hành động trả lời Sở Giang vương.
Y xuất hiện trước mặt Tô Mộc Tình, cùng nàng ta bốn mắt nhìn nhau, đem Triệu Triệt và Tô Toàn, cách xa xa phía sau.
Sức mạnh mang tính áp chế, khiến Triệu Triệt ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không thể.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc này của Doãn Quan, Tô Mộc Tình không kìm nổi rơi lệ: “Thật xin lỗi, biểu ca, thật xin lỗi. Ta…”
“Vì sao lại phải xin lỗi ta?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad