Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1476: Thái miếu

Chương 1476: Thái miếu
Kiệu của phủ Bác Vọng Hầu nên kiểu cách cũng tương đối cao, Khương Vọng ngồi ở trong kiệu lại là một trong những nhân vật chính của "Đại Sư Lễ" lần này. Triều đình còn đặc biệt gửi tới một minh bài, hiện tại được treo ngăn ngắn ở trước cửa kiệu.
Vì vậy kiệu lớn một đường đi thẳng đến vùng phụ cận thái miếu.
"Đại Sư Lễ" lần này được tiến hành ở ngay trên quảng trường trước thái miếu.
Tề quốc có võ phong gì lớn, hoặc các cuộc chinh phạt diệt quốc xưa nay, đều có truyền thống cầm tù hoặc là hiến đầu trước thái miếu.
Tiến hành "Đại Sư Lễ" ở trước thái miếu cũng không tính là trái lệ.
Hí hí... hí!
Cỗ kiệu mà Khương Vọng ngồi vẫn chưa dừng lại, bản thân hắn thì đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên có tiếng ngựa hí vang lên, móng ngựa đạp trên đất như đánh trống, hung ác vang đội đến khi đến phía trước kiệu thì mới im bặt.
Khá lắm, đây là ai? Dám phóng ngựa ở vùng phụ cận thái miếu?
Mặc dù vẫn chưa tới thái miếu, chưa thể nói tới đại bất kính.
Nhưng cũng không tránh khỏi... có chút phách lối!
Khương Vọng vẫn còn đang phân tích âm thanh.
Thì lại nghe người đến hỏi: "Có phải là Khương Vọng?"
Cũng không phải là quá thất lễ.
Minh bài treo bên ngoài kiệu, có muốn tránh cũng không tránh thoát.
Lúc này Khương Vọng đang ngồi ở phía bên trái trong kiệu, tuy đây là một cỗ kiệu rất lớn, nhưng cũng bị Trọng Huyền Béo và Thập Tứ dồn ra bên rìa.
Nghe thấy giọng nói này, liền lập tức vén non nửa một bên màn kiệu lên, nhìn ra bên ngoài.
Thấy người bên ngoài cũng xem như một thanh niên khá anh tuấn, nhưng lại đặc biệt kiêu căng.
Chỉ thấy người này mặc một bộ cẩm phục hoa y, cưỡi một con ngựa cao lớn, trên thân con tuấn mã còn được buộc một quả cầu vải nhiều màu, còn có lụa đồ tung bay, quả thực như một tên tân lâng!
Trên cổ con ngựa được treo một miếng minh bài, chứng minh người này cũng là một trong những nhân vật chính của hôm nay.
Chỉ là vừa khéo miếng minh bài kia lại quay vào trong, cho nên không nhìn thấy tên trên mặt chính.
Giống như là con cháu của tướng môn, nhưng Khương Vọng đoán khả năng hắn ta xuất thân từ thế gia quan văn.
Nói đến đây thì cũng có một hiện tượng rất thú vị, là do Khương Vọng tự mình tổng kết ra được.
Hiện tại các công tử bên trong thành Lâm Tri, đại đa số đều là người xuất thân gia đình quan văn thì thích cưỡi ngựa, bày ra dáng vẻ nam tính. Còn người xuất thân từ thế gia võ tướng, thì trái lại thích ngồi kiệu, tỏ vẻ nho nhã. Tóm lại mọi người đều muốn hướng mục tiêu "văn võ song toàn".
Đương nhiên, lý do mà Trọng Huyền Thắng ngồi kiệu không hề liên quan đến cái này, hắn ta ngồi kiệu chỉ vì thấy thoải mái thôi.
*.. Ngươi là?" Khương Vọng lễ độ hỏi.
"À" Người đến cười mỉa một tiếng: "Ta muốn dạy cho ngươi biết, đồ mạ vàng cuối cùng cũng không phải vàng thật, giở trò lừa bịp thì khó tránh khỏi sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ!"
Khương Vọng:...
Không thể hiểu nổi!
Khương Vọng quay đầu lại liếc mắt nhìn Trọng Huyền Thắng một cái, ý muốn dùng ánh mắt hỏi: "Người này bị gì sao?
Trọng Huyền Thắng cũng không phí lời, trực tiếp chen lên phía trước, vén một bên màn kiệu khác lên rồi nhô đầu ra, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"
Một chữ này của Trọng Huyền Béo thực sự quá vang dội, cuồn cuộn như tiếng sấm sét vang lên.
Rất có con mẹ nó khí thế diệt thiên quân vạn mã.
Dọa cho con ngựa của người đến khiêu khích cũng run rẩy lên.
Cũng may con ngựa này có huyết thống bất phàm, cuối cùng không làm ra biểu hiện mất mặt gì.
Khương Vọng chú ý thấy xung quanh đã có không ít người, tất cả đều kinh hãi xem. Phải biết rằng, ngoài trừ những bánh tính may mắn cùng các cụ già kia, thì những người có thế đến thái miếu hôm nay không phú thì cũng quý. Chuyện có thể khiến bọn họ kinh hãi cũng không nhiều.
Dám chửi đổng ở ngay phụ cận thái miếu, đay là muốn ghi danh sử sách đến điên rồi?
Những ánh mắt hoặc sáng hoặc tối tụ lại nơi đây khiến cho cái người phóng ngựa cản đường cực kỳ lo lắng.
Hiển nhiên hắn ta cũng không nghĩ tới Trọng Huyền Thắng cũng ở trong kiệu, lại càng không nghĩ tới Trọng Huyền Thắng một lời không hợp thì đã tức giận rít gào. Nếu thực sự cãi nhau thì phải kết thúc như nào đây? Chỗ này cách thái miếu không còn xa đâu!
Sắc mắt hắn ta hết xanh lại trắng, cuối cùng không thể chửi mắng qua lại với Trọng Huyền Thắng, đành nghiêm túc nói:
"Khương Thanh Dương, tốt nhất là ngươi giành được suất đi Hoàng Hà Hội, ta sẽ dốc sức chỉ điểm cho ngươi trên đường đi!"
Nói xong hắn ra quay người lại, cưỡi ngựa rời đi.
Khương Vọng cạn lời.
Cho dù là người có tu dưỡng như hắn cũng có chút muốn chửi má nó.
Ngươi tự nhiên đến khiêu khích ta, nhưng ta còn không kịp nói một câu nào hết.
Người mắng ngươi là Trọng Huyền Béo, ngươi không tìm hắn thì cũng thôi đi, trước khi đi lại còn buông một câu hung ác như vậy, con mẹ nó vẫn là nói với ta!
Trên mặt Khương Thanh Dương ta viết ba chữ "dễ bắt nạt" hay sao?
Nghe giọng điệu này, tên kia hẳn là người tham dự hai trận khác.
Trong số những người tham gia trận Ngoại Lâu và Ba mươi trở xuống không hạn chế, thì Khương Vọng chỉ biết mỗi Bào Bá Chiêu.
Người có mâu thuẫn...
Chẳng là vị này là nhị đệ tử Kế Chiêu Nam của quân thần?
Sao lại giống con nai ngốc thế này!
Không, hẳn là không đến mức đó...
Nếu như người đứng đệ nhất trong số dưới ba mươi tuổi của Tề quốc lại cẩu thả như thế này, vậy thì người kia đừng đi kẻo thêm mất mặt...
Khương Vọng ngồi trở lại trong kiệu, ném một ánh mắt nghi ngờ "huynh lại đắc tội ai rồi" cho Trọng Huyền Thắng.
"Nhìn ta làm gì?"
Đối lập với vẻ mờ mịt không biết gì của Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng lại hiểu rõ trong lòng, chỉ nhếch miệng nói: "Oán chó nhà giàu ấy!"
"Tại sao lại liên quan đến y rồi?" Khương Vọng ngạc nhiên nói.
Trọng Huyền Thắng thả màn kiệu xuống, từ từ nói: "Người vừa nãy là cháu trai của Triều nghị đại phu Tạ Hoài An, tên là Tạ Bảo Thụ. Dưới gối Tạ Hoài An không có con, chỉ có một đứa cháu trai có tý tiền đò, cho nên rất coi trọng"
Đâu chỉ có chút tiền đồ? Có thể tham gia tranh đoạn suất đi Hoàng Hà Hội thì thực lực tuyệt đối không yếu. Chỉ là hình như đầu óc không được tốt lắm...
"Sau đó thì sao?" Khương Vọng hồi tiếp.
Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên nổ một nụ cười giả tạo: "Huynh không cảm thấy cái tên Tạ Bảo Thị này rất xứng đôi với một cái tên nào đó sao? Hừm hừm?"
Cái tiếng "hừm hừm" này đặc biệt chất chứa ý vị sâu xa.
Tên rất xứng đôi?
Tạ Bảo Thụ...
Khương Vọng suy nghĩ nhanh chóng, bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên: "y. Ôn Đinh Lan?"
Trọng Huyền Thắng cười ha hả: "Bản thân Tạ Bảo Thụ cũng nghĩ như thế"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad