Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2037: Ưu sầu (2)

Chương 2037: Ưu sầu (2)
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì sẽ khó có ai tưởng tượng ra rằng, lão nông dân đầu đội mũ quả dưa này, lại là đại tướng quân Hoàng Long Vệ dùng một cây chày hàng ma uy chấn Kinh quốc.
Binh sĩ cung kính đưa lên một phong thư vẫn còn được phong kín, nói: “Bệ hạ sai người mang tin tức này thông báo cho các quận thủ và chư tướng quân được biết.”
Hoàng Phất tiện tay nhận lấy phong thư này, vừa xé vừa nói: “Tin tức gì vậy ta.”
Hoàng Xá Lợi vội vàng nhảy đến: “Tin tức gì mà truyền đi gấp gáp như vậy, ta xem một chút, ta xem một chút!”
Hoàng Phất dứt khoát mở phong thư ra, cùng xem với con.
Lẽ ra tin tức được đích thân hoàng đế truyền xuống này, thuộc loại cơ mật, chỉ có thể để cho một mình Đại tướng quân xem mới đúng. Nhưng Hoàng Xá Lợi ngay cả ấn đại tướng quân của Hoàng Phất còn tùy tiện cầm chơi, các tướng sĩ ở trong viện này, đã nhìn quen quá rồi.
Phong thư vừa mở ra, đọc qua chưa đến hai hàng, Hoàng Phất liền cảm thấy việc lớn không tốt, muốn cuộn nó lại.
Nhưng đã bị Hoàng Xá Lợi một tay túm lấy.
“Đưa ra đây nhanh!”
Đây là một phong thư tổng kết tin tình báo quan trọng trong buổi sáng.
Kinh đế để cho Hoàng Phất xem, đương nhiên là do Tam Hình Cung công khai lên tiếng, Kính Thế Đài tổn hao danh tiếng ít nhiều, trọng điểm chú ý Cảnh quốc, Tề quốc, Mục quốc sau đó sẽ có thể xảy ra phản ứng dây chuyền.
Bây giờ dưới tình thế hiện tại, Mục quốc cũng ở Bắc Vực với Kinh quốc, cũng có không gian chọn lựa rất lớn, không thể không cẩn thận tính toán.
Nhưng Hoàng Phất nhìn qua, hơn nữa biết rằng điều khiến cho nữ nhi của mình hai mắt sáng rực lên, vẫn là tin Khương Vọng phá vỡ kỷ lục trong truyền thuyết, trở thành đệ nhất Nội Phủ từ xưa đến nay…
“Tuyệt quá!” Hoàng Xá Lợi vừa mở phong thư ra đọc, vừa cười to: “Đã trở thành đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử rồi! Không hổ là nam nhân có thể cùng ta đi đến trận chung kết!”
“Nữu nhi à.” Hoàng Phất sầu khổ nói: “Nếu không thì rửa tay trước đi, chúng ta dù sao cũng là…”
“Còn rửa cái rắm á!” Hoàng Xá Lợi thu phong thư vào trong ngực, sải bước liền đi ra ngoài: “Đây chính là cái tay đã từng sờ qua tay của đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử, so với Phật tổ của cha có căn cứ hơn nhiều! Bổn cô nương muốn giữ lại đến khi gặp lại Khương mỹ nhân, dùng nó để thể hiện sự chân thành!”
Hoàng Phất hung hăng trừng binh sĩ truyền tin kia một cái, quay đầu ỉu xìu nói: “Haizz, ngươi đừng có tùy tiện cho người khác xem nha, nó có thể phải giữ tuyệt mật!”
Ngay lập tức một tờ giấy viết thư liền bay trở về.
Giọng nói của Hoàng Xá Lợi đã ở ngoài viện: “Phiền phức như thế, thì cha tự giữ đi!”
Hoàng Phất đón được phong thư, lại giống như một lão nông dân ngồi chồm hỗm xuống, tay trái vuốt phẳng phong thư nhăn nhúm lại, mắt tiếp tục đọc những thông tin bên trên, tay phải cầm lấy tẩu thuốc, mặt mày ủ ê hút một ngụm.
“Sầu quá!” Ông ta thở dài nói.


Trước Thân quốc, sau Dung quốc, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cuối cùng cũng đến Trịnh quốc.
Tâm tình của Khương Vọng, cũng chính là một chữ “sầu”.
Nếu không phải Dư Bắc Đấu ở Đoạn Hồn Hạp thể hiện thực lực cực kỳ đáng sợ, hắn thậm chí có chút hoài nghi môn bí thuật “Truy Tư” này của mình có phải lại làm điều ác hay không.
Sao mà đuổi theo lâu như vậy mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu chứ?
Khắp thiên hạ đều nhắc đến tên hắn, hắn vẫn chưa biết gì.
Liền bị một luồng sức mạnh, đi theo Truy Tư tán loạn khắp nơi.
Sự ác độc của nhân ma, hắn đã được chứng kiến.
Ngay từ lúc ở Ung quốc, nhìn thấy những người này nấu sống tu sĩ Thanh Vân Đình, hắn liền nhịn không được mà hiện thân cứu người. Lúc đó nếu có thể giết thì đã giết rồi!
Bây giờ trong tay đã có trường kiếm, trong mắt có tung tích kẻ địch, vậy thì liền không có đạo lý bỏ qua.
Vị thiên kiêu trẻ tuổi có danh tiếng nhất hiện nay, vẫn chưa biết rằng hắn đã được hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi thông đồng Ma tộc, còn thành thật dùng nón rộng vành, trượng đầu rồng để che giấu thân phận.
Đi qua thành nhỏ ở Trịnh quốc, giống như rất nhiều khoảnh khắc đi qua đất khách quê người nhưng năm gần đây.
Bỗng nhiên dừng bước.
Truy Tư đã định trụ rồi.
Mà trước mặt hắn, là một khách điếm.
Một tấm biển dựng thẳng xuống đất.
Bên trên viết là…
Nghênh Tân Lâu
Lương Cửu nằm ngửa trên giường lớn, đỏ mặt thở dốc.
Y cởi trần, phần eo bị lớp chăn che khuất.
Một ngón tay thon thon trắng trắng di chuyển trên lồng ngực y để lại những ký hiệu không có ý nghĩa gì.
Người phụ nữ đeo mặt nạ không có khuôn mặt đang nằm nghiêng bên cạnh, một tay chống trán...
Anh đào đỏ trên nền tuyết trắng tinh, tất cả cảm xúc đều tiêu biến.
Đường cong lả lướt như được phác họa bởi cây bút thần kỳ.
Thân hình lồi lõm cân đối như một món cao lương mỹ vị... tấm nệm dưới người nàng ta chính là dĩa ăn.
Lương Cửu đã no, no đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay.
Có điều, dường như ngón tay ngọc ngà đang chạy trên ngực y sở hữu ma lực nào đó khiến y không nhịn được nhìn sang hai bên, nhìn núi rồi nhìn nước.
Rơi vào núi, chìm xuống nước.
"Nhìn gì đó?" Người phụ nữ ấy hỏi với giọng quyến rũ.
Lương Cửu ngơ ngác nhìn nàng ta, hầu kết lên xuống nuốt nước miếng, lẩm bẩm: "Ta có thể nhìn dáng vẻ dưới mặt nạ của tỷ không? Ta muốn ngắm tỷ, ngắm nhiều hơn nữa, muốn nhớ hết mọi thứ về tỷ..."
"Không được nha." Yến Tử dứt khoát từ chối.
Nàng ta trông thấy ánh mắt mất mát của Lương Cửu bèn vuốt mũi y, giải thích: "Đứa ngốc, tỷ đang bảo vệ ngươi đấy, quên danh hiệu của tỷ rồi à?"
Nhân Ma thứ năm Yết Diện Nhân Ma, tháo mặt sẽ giết người.
Trong tình huống sắc dục này, Lương Cửu lại chợt tỉnh táo như bị ai xối một gáo nước lạnh, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Yến Tử dịu dàng sờ mặt y, động tác nhu mì mềm mại như khói như mơ: "Ngoan, đừng sợ, tỷ tỷ không nỡ làm hại ngươi đâu."
"Ta hiểu." Mắt Lương Cửu ngấn nước, ngập ngừng nói: "Không có tỷ ta cũng không biết làm sao sống sót được..."
"Bé ngốc." Yến Tử dán mặt lên lồng ngực của y, lắng nghe nhịp tim bên dưới: "Không có tỷ ngươi cũng phải tiếp tục sống cho tốt, bởi vì tỷ hy vọng nhìn thấy ngươi sống tốt..."
Yến Tử nhắm mắt lại: "Bởi vì tỷ thật sự thích ngươi, thật sự rất nhớ ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

2 tháng trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad