Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3060 - Trường Tương Tư không muốn đối mặt với kẻ yếu (1)



Chương 3060 - Trường Tương Tư không muốn đối mặt với kẻ yếu (1)




Chương 3060: Trường Tương Tư không muốn đối mặt với kẻ yếu (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nguyễn Tù cười cười, cũng không nhắc gì tới Khương Vô Tà thêm nữa, mà hỏi: "Ngươi có biết thế giới Phù Lục kia ở đâu không, có biết tinh đồ tương ứng với nó không? Nếu có cơ hội, ta sẽ đến đó xem một chút."
Khương Vọng cười khổ nói: "Lúc ấy ta còn chưa đến Nội Phủ Cảnh, làm sao biết được Tinh đồ gì. Hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của bí cảnh Thất Tinh Lâu đi loạn. Mỗi mỗi lần, bí cảnh Thất Tinh Lâu cũng đều sẽ kết nối vớt một thế giới khác biệt..."
Nguyễn Tù nghĩ nghĩ, ngón tay khẽ lật, kẹp lấy một đồng Đao tệ đưa cho Khương Vọng: "Ta cũng có chút suy đoán liên quan đến những thứ mà ngươi nói, nhưng không thể xác nhận. Ngươi cứ cất kỹ đồng Đao tệ này đi, nếu như có cơ hội tới đó nữa, có thể liên hệ ta."
Khương Vọng ngơ ngác cất đồng Đao tệ đi, lại hỏi: "Đó là một nơi rất đáng sợ sao?"
"Đáng sợ hay không thì ta không chắc. Có điều, nơi đó rất có thể là một phần mộ của thế giới... Nhưng vì sao lại có văn minh tồn tại thì khi chưa tận mắt nhìn thấy, ta cũng không biết được."
"Phần mộ thế giới?" Khương Vọng không hiểu.
"Biết Vạn Giới Hoang Mộ không?"
"Có biết một chút..."
"Đó chính là phần mộ thế giới lớn nhất!"
Sau khi tạm biệt Nguyễn Tù, một mình bay xuống Vấn Kiếm Hạp, nắm đồng Đao tệ này trong tay, Khương Vọng mới đột nhiên nhớ tới, rất lâu trước kia, Dư Bắc Đấu cũng đã từng đưa cho hắn một đồng Đao tệ.
Có điều, đồng Đao tệ kia của Dư Bắc Đấu, vốn do chính tay hắn đưa đi, sau khi chuyển một vòng lại trở về tay hắn, vô cùng sạch sẽ, trơn bóng như mới. Lúc đầu, nó cũng là do hắn nhận được từ bên trong quan nha, tiện tay đặt ở trong hộp trữ vật.
Về phần đồng Đao tệ này của Nguyễn Tù, còn có chút cũ, ắt hẳn đã lưu thông trên thị trường rất lâu.
Dư Bắc Đấu lôi thôi lếch thếch, sau khi xử lý sơ, đưa cho hắn một đồng mới.
Nguyễn Tù phong độ nhẹ nhàng thì đưa cho hắn một đồng tiền cũ.
Những nhân vật quái toán này thích tiền như thế à?
Lần sau có thể trực tiếp đưa Nguyên thạch cho hắn không? Có câu nói, có tiền có thể thông thần, cho nhiều một chút không phải càng dễ thi pháp à?
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, tính tình Dư Bắc Đấu keo kiệt hắn đã khắc sâu, hiểu rõ, còn đùa giỡn với Nguyễn Tù thì hắn còn chưa có cái gan ấy, cuối cùng vẫn chưa quá quen thuộc.
Lần này lại đến Kiếm Các, không có gợn sóng gì.
Các chủ Tư Ngọc An không biết đã về hay chưa, Tư Không Cảnh Tiêu bế quan chưa ra, vị Vô Tâm Kiếm Chủ kia cũng không biết đã đi đâu. Các đệ tử khác trong Kiếm Các cũng xem hắn như không khí, không nhục mạ, cũng không thân cận.
Ninh Sương Dung bồi tiếp hắn lên núi, lại tiễn hắn xuống núi, bên trên Thiên Môn sạn đạo kia chỉ nói một câu giang hồ tạm biệt.
Sau đó, lục y dần mờ trong dãy núi, một bước đạp gió qua khe dài.
Để lại người họ Khương nào đó cùng Chử Yêu, Hướng Tiền dắt theo bạch ngưu, thuận tiện dẫn theo một Bạch Ngọc Hà, một đoàn người lái xe trâu, dần dần đi khỏi Vấn Kiếm Hạp.
Nói đến thì, sau chuyến đi Huyết Hà Tông lần này của Khương Vọng, Chử Yêu cùng Hướng Tiền đã quen thuộc —— dù sao, cũng không có đứa nhỏ nào không thích người có thể chơi đùa cùng với mình.
Cân nhắc đến tình trạng cơ thể của Hướng Tiền cùng Bạch Ngọc Hà.
Đường đường là Đại Tề Võ An Hầu lại ngồi phía trước đánh xe, nhường toa xe lại cho hai người đáng thương bị treo mấy tháng kia nghỉ ngơi.
Tiểu đồ đệ thì ngồi dựa vào bên cạnh sư phụ mình, câu được câu không hỏi vô số vấn đề cổ quái kỳ lạ. Cái gì mà Huyết Hà Tông có phải là một con sông hay không, tiên nữ tỷ tỷ mặc lục y sao không cùng về Nam Cương, có phải sư phụ đã trở thành đệ nhất thiên hạ rồi không.
Khương Vọng cũng câu được câu không đáp lại.
Màn xe xốc lên.
Bạch Ngọc Hà quy củ ngồi đó, tự điều dưỡng có thể, có thể thấy Hướng Tiền đang nhàm chán dựa vào vách xe ở một bên, nhìn ra ngoài thùng xe, trong tầm mắt dường như là bóng dáng của một lớn, một nhỏ, lại dường như là ở xa hơn... Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kiếm khách theo chủ nghĩa ham ngủ này, dường như có chút đau thương?
Hắn ta lại nhìn kỹ lần nữa, cặp mắt cá chết kia đã nhắm lại, hô hấp cũng đều đều, đã nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ.
Quả nhiên là ảo giác...
Bạch Ngọc Hà lắc đầu, mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Những chuyện mà hắn ta gặp phải sau khi rời khỏi Việt quốc, là những điều mà trước đây bản thân hắn ta chưa từng trải nghiệm qua, khiến hắn ta cảm nhận được một sự mới lạ. Dù hiện giờ đã lấy lại được tự do nhưng hắn ta cũng không muốn về lại Việt quốc.
Những ngày tháng thời thời khắc khắc yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, mỗi một bước, mỗi một mục tiêu đều có quy định thời gian ở trước mắt... Còn không dễ chịu bằng khoảng thời gian bị treo ở Thiên Mục Phong.
Có câu nói "Nằm ngửa nhất niệm lên,, chợt cảm thấy thiên địa rộng."
Đếm những vết kiếm trên vách đá mà không vì mục đích gì khiến cho hắn ta bây giờ cũng đã học xong việc ngẩn người. Xe trâu nhanh chóng rời khỏi Vấn Kiếm Hạp, trong tai chợt nghe được ——
Đinh đinh đinh keng keng bang bang...
Vô số tiếng kiếm reo.
Rất nhiều loại kiếm, tiếng kiếm reo nặng, nhẹ khác biệt liên tục vang lên trong Vấn Kiếm Hạp, lấy một loại âm luật đặc biệt, tấu thành một bài trường ca rộng lớn!
"Nương ơi, Ngưu ca chạy nhanh một chút!" Chử Yêu kinh hãi kêu lên: "Bọn họ đuổi theo giết chúng ta."
Bạch ngưu lúc ở Kiếm Các cũng đã sớm bị dọa cho sợ hãi, móng trâu giơ lên, muốn tăng tốc.
Nhưng đã bị Khương Vọng tiện tay đè lại.
"Đừng nói bậy." Khương Vọng trừng Chử Yêu một cái.
Nhưng đối với cảnh tượng trước mắt này, hắn quả thực cũng có hơi nghi hoặc.
Đang êm đẹp, sao kiếm ở Kiếm Các lại reo?
Cũng không đến mức là Tư Chân Quân bảo không tiễn, còn muốn ra mặt cảnh cáo hắn một phen đấy chứ? Việc này sao có thể cứ lặp đi lặp lại? Cần biết, nếu đến lúc hắn không nhịn được nữa, hắn cũng sẽ "ngày khác tất có hậu báo"!
"Là Vạn Kiếm Ca." Bạch Ngọc Hà lấy lại tinh thần, vừa kinh ngạc vừa ao ước, biểu lộ phức tạp: "Căn cứ vào truyền thống của Thiên Mục Phong, người đến vấn kiếm ở Kiếm Các, nếu không ai có thể địch thì Kiếm Các sẽ dùng kiếm ca tiễn biệt!"
"À, ra vậy." Khương Vọng phong khinh vân đạm gật gật đầu, giống như hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Nói thế nào thì hắn cũng mới từ Nghiệt Hải trở về, được chứng kiến đại chiến cấp độ Diễn Đạo, còn mơ hồ tiếp xúc với tồn tại trên đỉnh cao nhất. Cảnh tượng nhỏ này thì tính là gì... Ha ha ha ha ha.
Khó khăn lắm mới kéo được khóe miệng đang muốn toét ra kia về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad