Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2060: Vô Hồi (2)

Chương 2060: Vô Hồi (2)
Tầm mắt của Yến Xuân Hồi dừng chỗ giường trúc.
Lúc này, một "người" đang nằm trên giường... Nếu vẫn có thể gọi đó là người.
Nàng ta có "hình dạng" con người, đầu và ngũ quan... nhưng thân thể lại không hoàn toàn giống người.
Tay trái là móng vuốt, tay phải là một thứ giống chân.
Cơ thể nàng ta như được tập hợp từ những loài động vật khác nhau, có chỗ mọc lông, có chỗ mọc gai, không chỉ lồi lõm mà còn không đều màu...
Vị trí vốn là hai chân lại mọc ra hai chiếc đuôi rắn đủ màu sặc sỡ, khá là thống nhất.
"Người" đang nằm ấy nhắm chặt mắt, mặt mày đầy máu.
Yến Xuân Hồi đi đến, cẩn thận quan sát một lát rồi khẽ nâng mí mắt nhăn nheo lên.
Tiếng kiếm ngân vang.
"Người" trên giường lập tức mở mắt.
Nàng ta nhìn mái tóc trắng xóa của Yến Xuân Hồi, chợt thấy hoảng hốt một lát rồi nhanh chóng tan vỡ.
Mỹ nam đẹp nhất Trần quốc khi xưa đã trở thành một lão già dễ quên, còn nàng ta...
Nàng ta không dám chuyển động mắt, nhưng sau khi tỉnh táo lại mới sinh ra cảm xúc sợ hãi tột độ.
"Ta chết, sau đó ngươi... đã cứu ta ư?" Giọng nàng ta run lên.
Yến Xuân Hồi gật đầu.
Suy đoán kinh khủng đã được chứng thực làm nàng ta trào nước mắt, gần như không khống chế được mình.
Nàng ta hét lớn: "Họ Yến, Yến Xuân Hồi! Tại sao ngươi lại cứu ta! Tại sao ngươi phải cứu ta? Tên khốn kiếp nhà ngươi! Tên chết tiệt nhà ngươi... Chết tiệt! Ai cho phép ngươi cứu ta bằng thủ đoạn bẩn thỉu này!"
Yến Xuân Hồi lẳng lặng nhìn nàng ta, không đáp trả.
Nàng ta nằm trên giường trúc mắng một lát, cuối cùng khóc nức nở như đã cạn sức: "Ta đã sớm phải chết rồi, ta chết từ ba trăm năm trước rồi! Tại sao ngươi... Ngươi dựa vào cái gì chứ!"
"Đừng khóc." Yến Xuân Hồi chỉ nói.
Lời an ủi của lão ta không có tác dụng gì, khô khan như ai đó dùng sức vắt khăn lau lắm mới nặn ra được hai giọt nước dơ. Dường như kẻ đó cảm thấy việc nặn nó ra như là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cuối cùng nó lại rơi xuống đất bẩn.
Hiện tại Yến Tử chỉ dùng được mắt, nhưng hình ảnh lướt qua khóe mắt cũng đủ chứng minh suy đoán của nàng ta, giúp nàng ta biết hình dạng quỷ quái hiện tại của mình.
"A... a... Hu hu..."
Nàng ta khóc cực kỳ khó nghe.
"Đừng khóc."
Ông lão đứng trước giường trúc lại an ủi một câu vô vị.
Có lẽ lão ta cảm thấy việc đó vô dụng thật nên lại từ từ nói thêm: "Chờ ngươi hấp thu sức sống của chúng xong, ta sẽ xử lý giúp ngươi đẹp trở lại."
"Chờ chờ chờ! Ngươi vĩnh viễn chỉ biết chờ thôi!" Yến Tử nằm trên giường trúc phẫn nộ gào: "Ta không muốn chờ dù chỉ là một khắc! Ngươi giết ta, giết ta, giết ta đi!"
Yến Xuân Hồi nhìn nàng ta, chỉ nói: "Ngươi biết ta sẽ không làm vậy mà."
Giọng của lão ta rất điềm đạm, nhưng lại có vẻ tàn nhẫn trước sự đau khổ của Yến Tử.
"Tên khốn kiếp nhà ngươi! Họ Yến, ngươi mau giết ta! Giết ta đi!"
Yến Tử khóc lóc, kêu gào tới mức giọng khàn đi.
"Ta không muốn... Không muốn sống thế này! Một khắc cũng không! Không muốn...!"
Càng đau đớn càng bất lực.
Có điều, vào lúc này ánh mắt của Yến Xuân Hồi lại dần trở nên vẩn đục.
Lão ta có vẻ thất thần: "Sao lại cảm giác như ta đã quên chuyện gì đó..."
Lão ta lẳng lặng suy nghĩ một lát mà vẫn không nhớ ra, cuối cùng cong lưng thở dài: "Bỏ đi..."
Trên đời này có chuyện gì không thể bỏ?
Ai trên thế gian này không thể vậy?
Bỏ thôi!
"Tiểu Xà đã ra cốc ba tháng rồi." Lão ta cau mày nói: "Cũng không biết làm xong chuyện chưa."
Dường như đến giờ lão ta mới nghe thấy tiếng than khóc của Yến Tử.
Lão ta lại gần híp mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Yến Tử, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?"
Yến Tử vốn đang gào khóc bỗng im bặt, mặc dù nước mắt vẫn rơi. Nàng ta không phát ra âm thanh nào nữa như thể đã nuốt hết mọi đau khổ vào lòng.
Lão ta gần như quên hết tất cả trên đời... nhưng vẫn còn nhớ cái tên này.
...
...
Khương Vọng lặng lẽ ngồi một mình trong quân trướng điều tức, nắm chặt thời gian tu luyện chứ không để nó trôi qua đầu ngón tay vô ích.
Khách quan mà nói, với thực lực hiện tại của hắn thì vẫn có rất nhiều khía cạnh trong Nội Phủ Cảnh cần thăm dò.
Ví dụ như mảng phương pháp giết thần hồn, đạo thuật phòng ngự, huyễn thuật hay đạo thuật chữa trị...
Tuy nhiên, dù hắn có bổ sung kiến thức về mảng nào cũng không thể tăng chất lượng lên được.
Bởi vì hắn đã là Nội Phủ mạnh nhất rồi.
Hắn không chỉ là Nội Phủ đệ nhất có một không hai so với những người cùng thời đại hiện thế mà còn đứng nhất sử sách từ xưa đến nay nữa.
Trên con đường Nội Phủ này, lực chiến của hắn đã đạt đến giới hạn cao nhất.
Bây giờ hắn tu hành nhằm kiểm tra bản thân, xét thiếu bù sót để hoàn thiện bản thân cuối cùng.
Muốn lên tầng cao nhất phải đặt nền vững nhất.
Việc vô địch Nội Phủ Cảnh là chuyện đã xảy ra.
Khương Vọng không lấy đó làm hài lòng mà vẫn nhìn xa hơn nữa.
Chích Hỏa Cốt Liên hút tinh lực có từ khắp nơi.
Lần này hắn đến Tinh Nguyệt Nguyên để tham gia trận đại chiến giữa hai thế lực Tề, Cảnh. Hơn nữa, rõ ràng là hai vị Chân Quân Khương Mộng Hùng và Vu Khuyết cũng đang trấn thủ ở gần đó.
Do vậy, hắn chỉ yên lặng tu hành chứ không có ý định liên lạc với Quan Diễn đại sư.
Hắn đạt thành Thiên Phủ nên càng nhận thức rõ hơn về tinh lực.
Sau khi thành lập Tinh Quang Thánh Lâu, tinh quang thánh thể là bước bắt buộc phải trải qua. Tu sĩ Thiên Phủ hơn người ở chỗ Ngũ Phủ Đồng Diệu cũng có bước tôi thể này.
Ánh sáng năm thần thông cường hóa cơ thể rõ rệt.
Lúc trước Khương Vọng vỡ tim, đứt chân mà vẫn có thể quyết chiến một phần cũng nhờ có Ngũ Phủ Đồng Diệu thối thể, thứ có được sau khi đạt Thiên Phủ.
Ánh sáng thần thông trao đổi với mỗi một phần cơ bắp, soi chiếu và mang lại khả năng phòng ngự mạnh hơn, sức mạnh cao hơn và tốc độ nhanh hơn.
Sau khi trải qua Ngũ Phủ Đồng Diệu thối thể, cơ thể Khương Vọng cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nói không chừng còn có thể sánh ngang với những tu sĩ nhà binh giỏi luyện thể khác.
Ví dụ như Trọng Huyền Tuân vốn đã luyện thể rất mạnh. Sau khi trải qua Ngũ Phủ Đồng Diệu, tinh quang thối thể và mở trạng thái Thiên Phủ, ngay cả Na Lương sở hữu cơ thể cận thần ở Mục quốc cũng chỉ có nước bị y đè đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad