Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1103: Tiêu lão hãy nghe ta giải thích đất

Chương 1103: Tiêu lão hãy nghe ta giải thích đất
Sắc mặt Tiêu Võ tối sầm lại: "Võ Công hầu, ngươi làm như này là có gì ý?"
Lão ta không chửi ầm lên ngay tại chỗ là đã coi như là kiềm chế giỏi lắm rồi.
Vào ngày đại thọ ba trăm tuổi của lão ta, trước mắt tất cả quan khách và bạn bè, việc cho giáp sĩ thuộc hạ trói một người đưa vào này không còn là vô lễ nữa, mà đã trở thành khiêu khích làm mất mặt một cách trắng trợn.
"Tiêu lão xin chớ tức giận" Tiết Minh Nghĩa vẫn đứng ở đó, không nhanh không chậm nói: "Nếu không ngại thì xin hãy nhìn xem trước, phần lễ này của ta đưa tới có phù hợp hay không"
Cả một đường không ai dám ngăn cản, bốn tên giáp sĩ xách cái gọi là "lễ vật" kia, tiếng bước chân vang vang bước về phía bàn chính.
Khương Vọng không ngờ rằng ở bữa tiệc mừng thọ mà hắn tham gia để tiếp cận Thanh Vân Đình lại có thể nhìn thấy một màn kịch lớn như thế. Những phức tạp và khó lường trong cuộc biến đổi lớn của Ung Quốc dường như đều thể hiện ra trong cuộc thọ yến này.
Giống như tất cả những khách khứa đang vây xem, hắn cũng tò mò nhìn qua, chỉ nhìn thấy người bị trói gô kia là một văn sĩ trung niên tóc hơi điểm bạc, trên người có vài vết máu, hiển nhiên là đã dùng hình rồi. Còn những thông tin cụ thể hơn thì hắn không thể phân tích ra được.
Nhóm giáp sĩ đứng lại rồi bỏ văn sĩ trung niên kia xuống, người kia có lẽ là đã bị tra tấn rất tàn nhẫn, hoàn toàn không đứng vững được nên đã ngã thẳng xuống đất. Vẫn là hai tên giáp sĩ đứng sau phải mỗi người vươn một tay ra thì mới dựng được hắn ta dậy.
Tiêu Võ nhìn qua người này, rồi lại nhìn về phía Tiết Minh Nghĩa với ánh mắt không hề có chút dao động nào: "Bổn hầu không hề quen biết người này. Nếu hắn ta phạm tội thì nên giao phó cho quan lại mới đúng. Còn nếu hắn ta vô lễ với ngươi thì ngươi có thể đánh chết ngay tại chỗ. Nhưng không biết ngươi xách hắn ta đến thọ yến của bổn hầu là có ý gì?"
Người Ủy Ninh dựa vào uy phong mà có được yên tĩnh. Một khi Uy Ninh hầu tức giận, thì uy phong đã tích lũy nhiều năm sẽ trực tiếp giống như trời long đất lở, ép cho người đang quan sát áp lực đến mức cảm thấy nặng nề trong lòng, cơ hồ không thở nổi.
Nhưng Tiết Minh Nghĩa lại vẫn bình tĩnh như cũ.
"Tiêu lão hãy nghe ta giải thích đã."
Hắn ta dùng một nụ cười mỉm để đối diện với lão ta, chậm rãi nói: "Tiêu lão là tưởng thành của quốc gia, đức cao vọng trọng, hưởng mọi ân vinh. Thái Thượng Hoàng đã quy tiên và đương kim bệ hạ đều vô cùng tín nhiệm ngài. Quần áo và trang sức quý báu bỗng tầm thường với quý phủ. Núi vàng núi bạc cũng không thể giúp ngài rạng rỡ thêm chút nào. Tiết mỗ nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không biết nên tặng quà gì"
"Đúng lúc, tướng lĩnh dưới tay bổn hầu lại bắt được người này ở Thuận An."
Hắn ta chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước người của văn sĩ trung niên đang ngã gục kia, tiện tay túm tóc của hắn ta khiến hắn ta ngẩng đầu lên khiến gương mặt hiện ra rõ ràng cho Tiêu Võ thấy.
"Người này a, là gian tế của Tiêu Quốc, lẻn vào Ung Quốc ta có ý đồ gây rối! Ta liền nghĩ tới còn có món quà chúc mừng nào có thể thực sự khiến Tiêu lão cảm thấy như ý hơn đây? Cũng chỉ có sự ổn định và hoà bình lâu dài của Ung Quốc ta, ngoại tộc phục tùng, tứ di đầu hàng, tiêu trừ sạch sẽ âm mưu gian kế của nước khác mà thôi!"
(1) 5 (di; rợ): cách người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông Tiết Minh Nghĩa nhìn Tiêu Võ: "Tiêu lão, ngài nói có phải hay không?"
Mọi người đều im lặng.
Một tên gian tế không tính là chuyện lớn gì. Nhưng thân phận của tên gian tế này lại quá nhạy cảm!
Người đời đều biết, phụ thân của Tiêu Võ chính là hàng tướng của Tiêu Quốc.
(2) #Xf (hàng tướng): vị tướng quân tự nguyện đầu hàng về phe địch và được địch chấp chận.
Vào thời Ủng Minh đế, khi hai quân giao chiến, phụ thân của Tiêu Võ đã bị Hàn Chu bắt, sau đó quy thuận Ung Quốc. Khi người thời đó đều hoài nghi thì Hàn Chu lại tin tưởng, lại càng giao phó trọng trách cho hàng tướng này. Mà người đó quả thực cũng đã tận tâm với cương vị của mình, suốt đời không hề có chí hướng khác. Đến thế hệ này của Tiêu Võ lại càng là dựa vào công lao để phong hầu, bước lên tầng cấp cao nhất của Ung Quốc.
Mấy đời Tiêu gia đều chiến đấu hăng hái vì Ung Quốc, lẽ ra sẽ không bị nghi ngờ lòng trung thành nữa.
Nhưng cái tên Tiêu Quốc này xuất hiện vào lúc này, vẫn là có chút quá nhạy cảm rồi.
Trận quốc chiến xảy ra giữa hai Trang quốc - Ung kia đã làm chấn động lòng người. Ung Quốc đã gặp phải một trận đứng trước nguy cơ diệt vong. Ngoài chiến trường trực tiếp của Trang - Ung, còn có cả Lạc Quốc ngang nhiên xuất binh, liên quân với tộc Thanh Giang Thủy tấn công vào Lan Hà. Xích Mã Vệ của Kinh Quốc đi xuống phía Nam, binh khấu phủ Tĩnh An.
Tình hình lúc đó có thể nói là như một đám sói đang rình rập, tất cả đều muốn chia nhau ra mà ăn.
Tuy nước thực sự xuất binh chỉ có Kinh Quốc và Lạc Quốc, nhưng những nơi muốn rục rịch ngóc đầu dậy thì đâu chỉ có hai nước này?
Ung Quốc có được giang sơn như ngày hôm nay, cũng là kết quả của quá trình đánh dẹp đừng trận chiến một. Đây cũng là bở cõi được xây dựng vào thời Ung Minh đế Hàn Chu.
Ban đầu, những quốc gia xung quanh cũng không phải là những nước như hiện giờ. Địa đồ các nước đã biến đổi nhiều lần. Trong có đó bao nhiêu nước đã bị diệt vong, bao nhiêu nước đã bị xâm chiếm!
Tiêu Quốc chính là một nước đã trực tiếp bị đánh đến tan nát, hiện tại đất ít người thưa, triều chính cũng chỉ là duy trì một cách gượng ép mà thôi. Sau trận chiến năm đó, đến tận bây giờ vẫn chưa thể vực dậy. Trong đó có cả phụ thân của Tiêu Võ, Cũng đã quy phục ngay lúc đó.
Khương Vọng không biết nội tình của chuyện này, sự hiểu biết về Ung Quốc của hắn vẫn chưa đạt tới trình độ đó. Và hắn cũng không biết là tại sao khi chỉ vừa nhắc tới gian tế Tiêu Quốc thì khách khứa tại chỗ lại hết sức im lặng.
Nhưng điều này cũng không thể ngăn hắn nghĩ rằng có lẽ Tiêu Võ có quan hệ gì đó với Tiêu Quốc.
Hắn im lặng đứng lùi về sau lưng Phong Minh, cố gắng không làm cho ai chú ý đến mình.
Với những người Ung Quốc đang ở đây mà nói thì trận chiến quốc vừa qua đi kia chính là nỗi đau mà bọn họ không thể nào quên đi chỉ trong một thời gian ngắn.
Mà khi Tiết Minh Nghĩa đem gian tế Tiêu Quốc đến phủ Uy Ninh hầu còn nhấn mạnh là bắt được ở phủ Thân An, lời này gần như là công khai nói rằng, trong trận chiến quốc khi đó, Tiêu Quốc cũng rục rịch, thậm chí... đã bắt đầu liên lạc với Tiêu Võ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad