Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2837 - Điểm Đôi Môi Đỏ Mọng (1)



Chương 2837 - Điểm Đôi Môi Đỏ Mọng (1)




Chương 2837: Điểm Đôi Môi Đỏ Mọng (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu hắn ta không hỏi, không cần phải nói ra.
Nếu hắn ta đề cập tới, tương kiến vị hữu kỳ.
Khương Vọng không biết Trúc Bích Quỳnh, người ngây thơ và thuần khiết như một tờ giấy trắng, đã trải qua những gì trong hai năm vừa qua.
Nhưng từ thái độ của Điếu Hải Lâu lục thứ vụ sử trước mặt này, có thể biết được một hai.
Danh bài đệ nhất hiện tại trong phó bảng Hải Huân Bảng, có lẽ có thể mô tả những câu chuyện đằng sau đó.
Tiểu cô nương từng bị Hồ Thiếu Mạnh lừa dối đến quay mòng mòng ngày nào, giờ đã trở thành một nhân vật tầm cỡ ở hải ngoại, tiểu nữ tử từng sống dưới sự che chở của tỷ tỷ, không biết gì đến mưa gió nhân gian, giờ đang ở quần đảo ven biển, một câu nói là có thể nhấc lên gió mưa… Thời gian thật công bằng với mọi người.
Đại Tề Võ An Hầu, truyền nhân của Điếu Hải Lâu Tịnh Hải.
Những gì họ đạt được, biểu hiện rõ ràng trước mặt thế nhân. Những gì họ mất đi, lại được ẩn giấu sâu trong tận trái tim.
“Thay ta chuyển lời cho nàng ta…” Khương Vọng dừng lại một chút, cuối cùng nói: “Đa tạ.”
Lục thứ vụ sử cung kính lui ra ngoài.
Khương Vọng cũng không lưu lại đảo Hải Môn lâu hơn, mà quay thẳng về Tề quốc.
Việc Thập Tứ không có tin tức gì về xuất hải, hắn không thể truyền tin cho Trọng Huyền Thắng từ xa được, hắn lo rằng Trọng Huyền Thắng sẽ phát điên.
Chỉ là... Biên quận không có tung tích, cũng không ở hải ngoại, vậy rốt cục Thập Tứ đang ở nơi nào?
Cài trâm hồng hoa, mặc váy dài.
Đánh phấn hồng, tô điểm đôi môi đỏ mọng.
Thập Tứ đã rất lâu không trang điểm như thế này rồi.
Hay đúng hơn, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ trang điểm... vì thế có chút vụng về.
Hôm đó, nàng đến một tiệm phấn son nổi tiến ở Lâm Tri, mua về rất nhiều đồ trang điểm vụn vặt.
Sau đó, ngồi một mình trong gian phòng, lặng lẽ trang điểm rất lâu.
Không nói chuyện không phải chuyện gì khó chịu cả, nàng vốn đã rất ít khi nói chuyện rồi.
Bởi vì giọng nói của nàng trời sinh mềm mại, một chút cũng không đủ hung ác, để duy trì lực uy hiếp của trì thiết giáp thị, nàng đã cố gắng không để mình lên tiếng rất lâu, gần như đã không mở miệng trước mặt người khác rồi.
Nhưng bên tai không có tiếng lảm nhảm không ngừng kia…nàng cũng không quen lắm.
Trọng Huyền Thắng là một người có thể che giấu suy nghĩ của mình rất tốt, trước mặt người khác luôn mang ba phần ý cười, mười câu thì chín câu là không đúng sự thật. Trong những năm qua, chỉ khi ở một mình đơn độc với nàng, hắn mới thường lảm nhảm không ngừng. Tuy là, mấy thứ như đọc thấu nhân tâm xảo quyệt, hay xích mích về lợi ích, nàng đại đa số thời gian đều nghe không hiểu.
Nhưng nàng sẵn sàng lắng nghe.
Trong nhà không có cái gì gọi là gương trang điểm, thứ nàng sử dụng là thủy kính được ngưng tụ từ đạo thuật.
Nàng tự cảm thấy đạo thuật của mình được giải phóng khá tốt, thủy kính rất ổn định và rõ ràng, sự phân bố của đạo nguyên cũng rất hợp lý ... Chỉ là mấy thứ như vẽ lông mày, hay họa môi gì đó, quả thực có chút phức tạp, khiến nàng tay chân lúng túng.
Cửa tiệm son phấn đó còn tặng kèm một giáo trình đồ họa, nàng xem rất lâu mới xem hiểu.
Nàng khá ngu ngốc.
Nhưng nàng muốn trang điểm một lần, nàng muốn cho Thắng ca xem xem. Không có lý do nào khác, chỉ là muốn cho Thắng ca xem. Xem nàng cẩn thận trang điểm như thế nào, xem đôi môi được tô điểm đỏ mọng của nàng, y thường mỹ lệ mà nàng mới mua — tiếc là nàng không thể cho Thắng ca nhi xem nữa rồi.
Dĩ nhiên nàng hiểu rõ thân phận của chính mình nha.
Lúc còn rất nhỏ, đã có người nói với nàng, nói đi nói lại với nàng... nàng là ai, trách nhiệm của nàng là gì, sứ mệnh của nàng là gì.
Trên thực tế, nàng không thể nhớ nhiều về những buổi huấn luyện đó, bởi vì trí nhớ của nàng vốn không tốt lắm. Điều duy nhất nàng nhớ được là nàng phải bảo vệ Thắng ca... bằng đôi vai mảnh mai và trái tim dũng cảm của mình.
Đó là ... sự tình từ rất lâu rất lâu trước đây rồi.
Lúc đó, nàng đại khái mới hơn hai tuổi, chưa tới ba tuổi.
Ngày hôm đó, nàng cùng với hơn chục đứa trẻ khác, bước vào một gian Phật đường.
Nàng nhìn thấy một vị nam tử rất dễ nhìn, nhưng cũng cực kỳ tiều tụy. Trong ký ức của nàng, vị nam tử ấy có cài tóc, nhưng lại mặc tăng bào. Trong lòng ôm một tiểu hài tử mập mạp, quỳ trước tượng Phật.
Vị nam tử đó nhìn nàng một lúc.
Nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt đó.
Rõ ràng đó là một đôi mắt vô cùng mệt mỏi, chán ghét và đau đớn, nhưng lại có một ánh mắt từ bi đến vậy.
Vị nam tử đó nói: “Chính là nàng đi.”
Từ đó, vận mệnh của nàng đã hoàn toàn khác biệt.
Nàng bắt đầu nhận được sự dạy dỗ tốt nhất, bắt đầu chuẩn bị cho sự thích ứng với Khai Mạch Đan, và bắt đầu có khả năng siêu phàm.
Nàng chỉ cần nhớ rõ một điều duy nhất - bảo hộ hài tử đó.
Bảo hộ hài tử đó.
Từ khi bọn họ còn rất nhỏ, cho đến bây giờ khi bọn họ đều đã đã trưởng thành.
Nàng nên không bao giờ có quá nhiều suy nghĩ, đầu óc của nàng luôn luôn rất đơn giản.
Nàng chỉ là cực kỳ vụng về cố gắng bảo vệ tiểu mập mạp đó thôi.
Đó là một loại chấp niệm, một loại tâm tình, cũng là một loại lý tưởng nhân sinh.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, mọi thứ đã có sự thay đổi vi diệu rồi?
Bây giờ nghĩ lại.
Có lẽ là ngày hôm đó, khi đi ra từ đông nhai khẩu, khi nàng chết rồi lại được phục sinh, lần đầu tiên hắn ta rơi nước mắt. Bọn họ nâng đỡ lẫn nhau, đi trên con phố của thành Lâm Tri. Hoàng hôn hôm đó vô cùng rực rỡ, bầu trời cũng huy hoàng đến vậy.
Khi đó, nàng thực sự chỉ muốn cứ tiếp tục đi như vậy.
Hoặc có thể càng sớm hơn.
Trong những khoảnh khắc nàng không hề hay biết.
Như lúc nàng hết lần này đến lần khác kéo hắn ta đứng lên khỏi mặt đất, như lúc nàng mặc thiết giáp tay cầm thiết kiếm, rất hung dữ và tàn ác đứng chắn trước người hắn ta. Hay như những ngày đó, những ngày nàng lẳng lặng lắng nghe hắn nói không ngừng...



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad