Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3713. Vô đề

Chương 3713. Vô đề



Chương 3713. Vô đề




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhắc đến việc trước đây Huyết Hà chân quân Hoắc Sĩ Cập xem trọng Trọng Huyền Tuân cũng là ở ngoài biển. Lần đó, Trọng Huyền Tuân đã bị truy đuổi cùng trời cuối đất, mà Nguy Tầm cuối cùng bắt được tung tích của Vạn Đồng, trực tiếp tổ chức một đội Chân Quân, xâm nhập biển cả, chém sừng rồng mà về.
Chính là khi đó, Hoắc Sĩ Cập thấy được thiên tư của Trọng Huyền Tuân, biểu thị muốn thu hắn làm đồ đệ, cũng khiến cho sự tích Trọng Huyền Tuân cự tuyệt Chân Quân truyền đến ngày nay.
Bây giờ, Huyết Hà chân quân thế hệ này là Bành Sùng Giản đi biển cả cũng không biết là vì nể mặt Tề quốc hay là vì nể mặt Nguy Tầm?
"Ngươi muốn chết?"
Phía sau thân rồng vạn trượng, sấm chớp dường như đan dệt nên một thế giới hoàn toàn mới. Từ thế giới kia nhìn đến thế giới này, trong cõi u minh như đang hô hoán vô tận vĩ lực.
Thái Vĩnh mang theo gió mưa, một trảo đánh gãy Huyết Hà.
Cuồng phong đủ để phá núi nát đỉnh kia, chỉ phất động tóc dài của Bành Sùng Giản.
Ông ta giương mắt nhìn Hoàng chủ Long tộc trước mặt, bá khí tự hiển: "Chỉ cầu nhất tử!"
Bên trong thủy triều màu máu đang cuồn cuộn này, một con mãnh hổ có cánh gầm thét nhảy ra, hai cánh quét ngang liền giết tiến vào thế giới lôi đình.
Bành Sùng Giản nhẹ nhàng dựng thẳng ngón tay, đầu ngón tay điểm một cái về phía trước, cây trâm buộc tóc kia đã động phá trời cao, hóa thành một ngọn núi cao tám ngàn trượng, chính là Thái Nghi Sơn - ngọn núi kéo dài mấy ngàn dặm, nó rơi thẳng vào người Thái Vĩnh, như ác hổ tọa ngự thân rồng!
Thái Vĩnh bay quanh trên trời cao, thân thể to lớn vòng quanh Thái Nghi, quấn núi mà lên.
Thái Nghi Sơn cổ thụ che trời, núi đá lởm chởm.
Vảy vàng trên thân rồng Hoàng chủ như đao vàng, rực rỡ chói sáng lại sắc bén.
Huyết hà mãnh liệt tạm dừng, biển lôi gào thét thôi gợn sóng.
Chính là ——
Đầy trời sấm sét hổ rít gào, huyết hà cuồn cuộn rồng quanh núi!
Bình nguyên to lớn chứng kiến trận đại chiến này, thiên khung tựa như một trang giấy trắng vô tội, để mặc cho bọn họ tùy ý tô vẽ.
Mà bên trong màn trời đầy lôi quang huyết sắc, mưa gió bất diệt kia có một ngọn lửa thiêu đốt lên.
Chúc Tuế đốt đèn về phía Trọng Hi, cả người lẫn đèn lồng đều bị bạch diễm bao phủ, mỗi một bước đi, đều đốt diệt vô số cấm chế.
Giữa thiên địa dường như có vô số dây cung không ngừng vang lên, rồi lại không ngừng đứt đoạn.
Dưới kim quan, sắc mặt Trọng Hi đã trắng bệch, quân trận của đại quân bị kích phá, ảnh hưởng không nhỏ đến người chủ trận là ông ta, huống hồ Chúc Tuế đã bày ra tư thế liều mạng.
Ông ta nhìn thi thể nằm la liệt trên mặt đất, binh sát đã tán đi như cát vàng, cảm thấy vô cùng tịch mịch. Mặc dù đây là thân quân của Diễm Vương Điêu Nam Kiều, không phải quân đích hệ của ông ta, nhưng tất cả các chiến sĩ Hải tộc, sao lại không phải là con dân của ông ta chứ?
Xưa nay người vong quân, nào có không nếm trải đau thương!
Ông ta nhìn chằm chẳm vào Chúc Tuế đang đốt đèn, thông qua làn bạch diễm hừng hực kia, giống như thấy được vực sâu.
Thế là duỗi một ngón trỏ ra, vẽ nửa vòng cung trên không trung, nhìn như cổng vòm.
"Đi!"
Ông ta gầm nhẹ một tiếng, bước vào bên trong cánh cửa này, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.
Mà phía trên cao khung, thân rồng đang mạnh mẽ áp chế Thái Nghi Sơn, chấn động mưa gió mạnh mẽ quay đầu, thân hình to lớn nhanh chóng hóa nhỏ, hóa thành một nam tử mặc miện phục, hời hợt tiến lên một bước, cũng bước vào bên trong cánh cổng vòm bỗng nhiên xuất hiện kia.
Cứ như vậy thoát chiến.
Đương nhiên bọn họ sẽ không rời khỏi Sa Bà Long Vực, mà chỉ là tạm thời từ bỏ việc cố gắng cường sát hai đỉnh cao nhất của Nhân tộc, lựa chọn lui giữ Long Thiền Lĩnh —— đó là bộ phận quan trọng nhất ở Sa Bà Long Vực, cũng là nơi mà hiện tại Xích Mi hoàng chủ Hi Dương đang trấn thủ, Tướng chủ Dương Cốc là Nhạc Tiết đang tiến công.
Uy áp kinh khủng cũng tiêu tán theo sự kết thúc của trận giao phong giữa đỉnh cao nhất.
Chúc Tuế thu bạch diễm lại vào trong đèn lồng, chậm rãi bình ổn gợn sóng đạo tắc vẫn còn trong không trung. Bành Sùng Giản thu một tay về trong tay áo, thu hồi Huyết Hà ngập trời, một tay dời Thái Nghi Sơn về, cắm nghiêng vào trong búi tóc.
Lôi quang vốn bao phủ ngàn dặm chậm rãi tiêu tán, mưa gió chỉ còn để lại một lớp sương mờ nhạt.
Sắc trời bỗng nhiên sáng tỏ nhưng cũng không thể mang đến sự ấm áp cho thế giới này.
Càng sáng tỏ lại càng thấy rõ sự tàn khốc.
Trên chiến trường bình nguyên rộng lớn, thây chất thành núi.
Hải tộc đương nhiên chiếm phần nhiều nhưng Nhân tộc sao không phải là núi thây biển máu.
Dù có gió xuân thổi qua nơi đây thì cũng chẳng thể nào mang sự sống đến được.
Mặt đất bao la tựa như hoa đào phân cánh.
Từng vòng huyết sắc tràn ra, Ngu Lễ Dương một mình đứng thẳng ở nơi đó, hoa đào còn đỏ hơn cả hoa máu.
Y bỗng nhiên lên tiếng: "Võ An Hầu, đến đây!"
Khương Vọng không biết y có ý gì nhưng xuất phát từ sự tôn trọng dành cho vị Đào Hoa Tiên đã cứu mình này, hắn vẫn tản  yên giáp đi, phi thân tiến về: "Không biết Ngu thượng khanh có gì sai bảo?"
Ngu Lễ Dương đứng thẳng ngạo nghễ giữa chiến trường, tử khí từ núi thây cũng chẳng thể làm ô uế, vết máu vết cháy cũng chẳng thể che đậy vẻ ngoài lộng lẫy, y chỉ nói: "Đưa tai lại đây."
Dường như có điều gì cơ mật muốn truyền lại.
Ở đây có không ít tu sĩ Thần Lâm nhìn mà ao ước, một vị Diễn Đạo chân quân muốn truyền thụ kinh nghiệm, là cơ duyên tốt đến cỡ nào chứ?
Nhưng nghĩ đến sự dũng mãnh của Khương Vọng trên chiến trường, nhớ đến danh tiếng thiên kiêu của hắn cũng chỉ có thể than một tiếng... Đúng là như vậy!
Khương Vọng đưa tai lại, chỉ thấy môi Ngu Lễ Dương hơi mấp máy, âm thanh nhỏ như muỗi kêu ——
"Dìu ta." Hết chương 3713.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad