Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 691: Ban đêm của nơi này không có trăng sáng

Chương 691: Ban đêm của nơi này không có trăng sáng
Quan Diễn khen ngợi mà nhìn hắn một cái, nói: "Yến Kiêu là một thứ cực kỳ khủng bố. Nó không chỉ bất tử bất diệt trời sinh, năng lực học tập cũng là đứng đầu. Nó có mặt đơn thuần, cũng có mặt trí tuệ. Trí tuệ của nó có được là do giành lấy vô số cái đầu đã cắn nuốt. Nó bị vô số cảm xúc ảnh hưởng, cho nên thường xuyên hỗn loạn, nhưng cũng tập hợp trí tuệ của vô số người, ngẫu nhiên sẽ tỉnh táo lại"
"Lúc hỗn loạn nó là một con quái vật, lúc tỉnh táo, có khi nó đơn thuần vô tri, có khi lại trí tuệ cao thâm"
"Sau khi nó không được bổ sung oán hận, sức mạnh không ngừng xói mòn, nó dùng trí tuệ đứt quãng của mình để tìm được đồ ăn mới, đó là hỗn độn"
"Đương nhiên không thể trực tiếp cắn nuốt hỗn độn, nó sẽ bị đồng hóa trong đó. Nhưng Yến Kiêu nghĩ ra một biện pháp, nó dùng đầu người có được thông qua nghi thức để tiếp xúc hỗn độn. Đầu người bị đồng hóa, nhưng lại lưu lại một chút khí tức rất nhỏ sau khi tiếp xúc với hỗn độn. Yến Kiêu đã cắn nuốt chút khí tức đó để trưởng thành"
Quan Diễn tiếp tục nói: "Nhưng bởi vì không cách nào hoàn toàn tiêu hóa hỗn độn, những ảnh hưởng mặt trái đó tích lũy lại, mỗi năm sẽ có một lần tập trung cắn ngược lại, đây là ngọn nguồn về thời kỳ suy yếu của Yến Axa"
Kiêu.
Cắn nuốt hỗn độn, tiêu hóa hỗn độn, quả thực y như truyền thuyết!
Há là chuyện mà quái vật bình thường có thể làm được?
Cố tình người thuật lại chuyện này là Quan Diễn, hơn nữa đối tượng là loại quái vật khủng bố như Yến Kiêu, có vẻ cũng không có gì không thể cả.
Nếu lại để con Yến Kiêu này trưởng thành, khó có thể tưởng tượng, cuối cùng nó sẽ biến thành như thế nào nửa.
Cho dù Yến Kiêu đã bị giết chết, Khương Vọng vẫn nhịn không được xuất hiện cảm xúc nghĩ thôi đã thấy sợ.
Nhưng còn có vấn đề quan trọng nhất chưa hỏi.
"Yến Kiêu đã chết, vì sao thông đạo ly giới không mở ra? Chúng ta phải rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới bằng cách nào?" Khương Vọng hỏi.
"Vấn đề đầu tiên liên quan đến Long Thần, ngươi là người tâm thành, ta không muốn lừa gạt ngươi, cho nên không thể trả lời"
Quan Diễn trực tiếp nói: "Vấn đề thứ hai, chờ đến hừng đông, các ngươi trở lại Vùng đất Thân Ấm, dưới sự trợ giúp của Tiểu Phiền, các ngươi có thể trực tiếp thông qua Tế đàn cây để rời đi"
Quan Diễn có Tha Tâm Thông, tất nhiên có thể phán đoán một người có thành tâm hay không.
Liên quan đến Long Thần?
Long Thần làm sao vậy? Rốt cuộc Long Thần của Sâm Hải Nguyên Giới là cái gì?
Khương Vọng vẫn có rất nhiều nghi vấn, phần lớn là về Long Thần, nhưng nếu Quan Diễn cũng đã nói như vậy, vậy tất nhiên không có đáp án.
Vì thế hắn khẽ gật đầu, nghiêm túc tỏ lòng biết ơn: "Ta đã biết, cảm tạ đại sư.
Lúc này Quan Diễn nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, nếu ngươi không có vấn đề gì, ta lại có hai việc muốn nhờ ngươi làm"
Thật ra Khương Vọng còn có rất nhiều nghi vấn, thí dụ như vì sao tổ yến lại biến mất, thí dụ như hộp trữ vật của Tiểu Ngư bị ai cầm đi, thí dụ như Sâm Hải Nguyên Giới còn bộ lạc may mắn khác tồn tại hay không...
Nhưng Quan Diễn nói thời gian không còn nhiều lắm.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được tiếc nuối.
Tiếc nuối, lại không thể làm gì khác hơn.
Khương Vọng không thoái thác, hắn thật sự mang lòng kính trọng đối với Quan Diễn: "Đại sư, xin cứ nói"
"Chuyện thứ nhất, đừng gọi ta là đại sư"
Quan Diễn như rất nhàm chán mà cố ý lăn lộn Khương Vọng một chút, sau đó mới nói: "Chuyện thứ hai, ta có giấu một bộ tăng y ở thư ốc, ngươi trộm tìm ra giúp ta, mang đến Huyền Không Tự.."
Vẻ mặt của y bỗng có chút mất mát: "Thiêu ở trước mộ sư phụ ta"
Lấy thần thông của y thì không khó để biết được Khương Vọng và Huyền Không Tự có chút liên quan, có lẽ đây cũng là nguyên nhân y thỉnh cầu Khương Vọng.
Cái này không tính là việc khó.
Tuy rằng đi Huyền Không Tự có nguy cơ như dê vào miệng cọp... Nhưng hoàn toàn có thể canh lúc Khổ Giác không ở mà lén đi.
Khương Vọng gật đầu nói: "Ta nguyện ý làm chút chuyện gì đó vì ngài. Ta nhất định sẽ hoàn thành nó"
Quan Diễn cười cười.
"Hảo thiếu niên"
Nụ cười của y ấm áp mà lại ôn nhu.
Không có ích lợi trao đổi thần công linh tinh gì, chỉ một tiếng ca ngợi, một câu hứa hẹn.
Một chuyện rất đơn giản, rất thuần túy.
Thân hình phác hoạ từ sương quang bắt đầu tiêu tán.
Vào thời khắc cuối cùng, Quan Diễn chỉ ngửa đầu nhìn lên trời.
Gương mặt nghiêng nghiêng do sương quang kết thành, tuấn lãng đến không giống phàm nhân.
Y nhìn không trung đen tối như mực.
"Ban đêm của nơi này, không có trăng sáng. Ta đã nhìn 500 năm"
Màn đêm của Sâm Hải Nguyên Giới thật sự không có trăng sáng.
Ngay cả ngôi sao cũng không tồn tại.
Chỉ nhìn thấy được Ngọc Hành Tỉnh vào ban ngày.
Nhưng mà nhìn từ cảnh tượng Thần Long Ứng Tọa thì Ngọc Hành Tinh cũng không phải nguồn gốc ánh sáng của thế giới này.
Trăng và sao trong màn đêm đều nằm ở cố hương.
Sâm Hải Nguyên Giới cũng có sự phức tạp của riêng nó.
Nhưng cảnh tượng thân thể Quan Diễn tan đi chỉ làm người ta cảm thấy tịch mịch.
Đơn độc tha hương 500 năm tịch mịch.
Chỉ còn một chút chân linh, tịch mịch du đãng trong kẽ hở thế giới.
500 năm trông ngóng trăng sáng, nhưng lại không tìm thấy ánh trăng.
Y có từng hối hận?
Tô Khởi Vân tiếp được Ký Thần Ngọc đang chậm rãi hạ xuống kia, trong lòng không khỏi nghĩ đến vấn đề này.
Hiện tại trong Ký Thần Ngọc uẩn dưỡng một chút chân linh của Tiểu Ngư.
Nàng ta ôm chặt lấy Ký Thần Ngọc này, sợ đánh rơi nó.
Sương quang đã ẩn.
Chỉ có Diễm Hoa của Khương Vọng và Thần Long Hương còn đang lẳng lặng thiêu đốt.
Ba người đều mang tâm sự, cứ như vậy mà chờ tới bình minh.
Trên đường trở về Vùng đất Thân Ấm không còn xuất hiện bất ngờ gì nữa.
Thi thể của Thanh Thất Thụ được đưa về trong tộc, tiếng khóc lập tức vang lên.
Thật ra cái tên ngày thường kêu kêu quát quát này có quan hệ không tệ với rất nhiều người. Bởi vì mọi người biết, tuy rằng nhìn y như không có liêm sỉ, nhưng thật ra chưa từng mang ý xấu.
Thanh Bát Chỉ ngửa đầu nhìn trời, không muốn người ta nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của gã. Ngày thường hai người bọn họ có mâu thuẫn nhiều nhất, đối chọi gay gắt nhất, nhưng chưa bao giờ thật sự có thù hận.
Thanh Cửu Diệp không nói một lời, chỉ tiếp nhận Thanh Thất Thụ từ tay Khương Vọng.
Thanh Hoa nhìn đôi mắt vĩnh viễn nhắm lại của Thanh Thất Thụ, miệng há ra, nhưng cũng không nói một câu nào.
Không phải nàng không muốn nói chuyện, cũng không phải người câm.
Nhưng nàng là Thanh Chỉ Thánh Nữ, phụng dưỡng Long Thần, phải truyền đạt thần chỉ Long Thần vào thời khắc quan trọng, không thể nói chuyện với người nào ngoài Tế ti, để tránh làm "Ô nhiễm" thần ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad