Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1249: Nguyên nhân ngày hôm qua (1)

Chương 1249: Nguyên nhân ngày hôm qua (1)
"Ta đã nuôi nàng hai mươi năm! Chẳng lẽ ta muốn tống cổ nàng vào chỗ chết sao?" Cuối cùng Bích Châu bà bà cũng thả Trúc Bích Quỳnh ra, quay lại đối mặt với Khương Vọng một lần nữa, nghẹn ngào nói: "Hai mươi năm qua nàng đều sống bình an và vui sướng. Mà ngươi mới quen biết Bích Quỳnh được bao lâu chứ, mà lại để nàng lưu lạc đến tận đây!"
Khương Vọng không nói lời vô ích với bà ta nữa, trực tiếp nói với Sùng Quang chân nhân: "Ta muốn mời một ít bằng hữu đến làm chứng cho ta!"
Hắn không tranh sự đồng tình của người xem với bà lão này, bởi vì ở trước những bằng chứng, những sự đồng tình đó hoàn toàn đứng không vững.
Bích Châu bà bà đương nhiên sẽ từ chối: "Đài Thiên Nhai không phải ai cũng có thể đi lên được!"
Khương Vọng lạnh lùng nói: "Bằng hữu của ta họ Trọng Huyền, tên có đúng một chữ Thắng. Là đích tử của Trọng Huyền gia, là người thừa kế thứ nhất cho vị trí gia chủ. Trọng Huyền gia có hai hòn đảo trên biển, Vô Đông, Sùng Giá! Không biết như vậy đã đủ tư cách chưa?"
Sùng Quang chân nhân vẫn là không vui không giận, chỉ nói:
"Tuyên."
"Ngoài ra." Khương Vọng lại nói: "Người ta muốn mời lên còn có Hứa Chỉ Lan, môn chủ của Ngũ Tiên Môn ở Hạ đảo, và Phạm Thanh Thanh trưởng lão Ngũ Tiên Môn!"
Trọng Huyền Thắng vẫn chưa xuất hiện, chính là vì đang đang âm thầm đàm phán với Ngũ Tiên Môn. Dù sao thì Ngũ Tiên Môn cũng đã dựa vào Bích Châu bà bà nhiều năm, việc chia rẽ và đối lập không phải là một quyết định dễ dàng.
Nhưng cuối cùng Trọng Huyền Thắng vẫn nói gộp toàn bộ điều kiện, giúp bọn họ đưa ra quyết định trước khi đại điển Hải Tế diễn ra. Và vào hôm nay, nắm chặt thế lực dưới trướng của Bích Châu bà bà để tiễn bà ta một đoạn đường!
Bích Châu bà bà như bị sét đánh, người cho đến nay vẫn có tâm tình rất dồi dào như bà ta rõ ràng có hơi sững sờ một chút. Đối với người có nhiều kinh nghiệm sóng gió mà nói, điều này gần như là không thể.
Sùng Quang chân nhân thở dài trong lòng, làm sao mà ông ta không biết, đây chính là Bích Châu trưởng lão đã bị nắm được uy hiếp chứ?
Nhưng nét mặt chỉ thản nhiên nói: "Có người nào làm chứng thì đều mới lên hết đi."
"Sao dám để Sùng Chân Nhân dùng một từ "mời" chứ?"
Giọng nói này có hơi trầm thấp.
Người bay xuống đài Thiên Nhai cùng âm thanh này là một nam nhân trung niên có ngũ quan đoan chính nhưng nói năng thận trọng. Mặc bộ quần áo thường ngày màu đen, hai tay trống không, nhìn cũng không quá mức nổi bật.
Nhưng Trọng Huyền Thắng mập mạp, Thập Tứ mặc áo giáp nặng, thậm chí cả môn chủ Hứa Chi Lan của Ngũ Tiên Môn, trưởng lão Phạm Thanh Thanh của Ngũ Tiên Môn, tất cả đều đứng sau lưng ông ta.
Bởi vì ông ta là con trai thứ tư của Bác Vọng Hầu, người đứng đầu đảo Vô Đông, Trọng Huyền Minh Hài!
Lý do Trọng Huyền Thắng mời Trọng Huyền Minh Hà ra mặt chính là vì phải đứng trên đài Thiên Nhai.
Nếu như Khương Vọng không thể nhận được sự cho phép nhân chứng được đứng trên đài Thiên Nhai.
Dựa vào thân phận đảo chủ đảo Vô Đông của Trọng Huyền Minh Hà, cũng có thể đứng trên đài Thiên Nhai dự lẽ tùy thời tùy chỗ, mang thêm vài người lại càng dễ dàng hơn.
Có thể nói là tên béo này đã lo lắng đến tất cả các mặt rồi.
Đối với việc Trọng Huyền Minh Hà đến, Sùng Quang chân nhân cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ nhìn Trọng Huyền Thắng vài lần: "Ngươi là nhi tử của Phù Đồ?"
"Vấn bối Trọng Huyền Thắng, gia tổ có húy danh Vân Ba" Trọng Huyền Thắng không phủ nhận, nhưng cũng không muốn nhắc tới phụ thân mình, chỉ lễ phép nói: "Bái kiến Sùng Chân Nhân"
Sùng Quang chân nhân cũng không nói gì thêm về chuyện này, mà là quay lại nhìn Khương Vọng: "Người mà ngươi muốn mời đã tới rồi, tốt nhất là ngươi có thể thật sự chứng minh được bản thân"
"Mời Sùng Chân Nhân nhìn xem"
Khương Vọng nhìn trái nhìn phải: "Ta muốn hỏi chư vị ở Điếu Hải Lâu một vấn đề trước. Chư vị có biết tại sao Hải Tông Minh lại đi xa nghìn dặm để giết ta hay không?"
Không có ai đáp lại.
Cũng không phải là không có biết câu trả lời, mà là không có ai quan tâm đến hắn.
Khương Vọng không thấy xấu hổ, trực tiếp gọi ra một cái tên:
"Liễu huynh có biết không?"
"Ta họ Dương" Dương Liễu trả lời một câu không mặn không nhạt, sau đó nói: "Có thể là thù riêng"
"Dương huynh nói đúng!" Khương Vọng giải thích: "Ân oán giữa ta và Hải Tông Minh đã có từ khi ta giết đệ tử Hồ Thiếu Mạnh của lão! Vậy chư vi có ai biết là Hồ Thiếu Mạnh đã làm cái gì không?"
Hắn nhìn quanh một vòng, vẫn tiếp tục chỉ nhìn Dương Liễu:
"Dương huynh, ngươi nói xem?"
Dương Liễu đã mắng thầm trong lòng. Mấy người ở đất liền này thực không phải thứ gì tốt!
Một tên trán cao, đoạt mất người trong lòng của hắn ta, thủ đoạn cực kỳ đáng khinh.
Một tên khác là Khương Vọng thì luôn túm lấy hắn ta để hỏi các vấn đề, cứ như chế giễu Dương mỗ hắn ta là người ăn cây táo, rào cây sung, là một đám với bọn hắn vậy.
Hắn ta nhất định phải tỏ ra chút thái độ, cho nên bất mãn nói:
"Chuyện Hồ Thiếu Mạnh bị xoá tên sau khi chết, mọi người ở trong Điếu Hải Lâu đều biết hết, ngươi cần gì phải hỏi câu vô ích?"
"Dù sao thì đó cũng là chuyện giữa các đệ tử ở cấp dưới, ta lo lắng Sùng Chân Nhân một ngày kiếm tỷ bạc sẽ không để ý đến""
Khương Vọng giải thích đại khái: "Trước kia Hồ Thiếu Mạnh đã đùa giốn tình cảm đệ tử Trúc Tố Dao của Bích Châu bà bà, bí mật đứng sau làm hỏng việc tu hành, trực tiếp khiến Trúc Tố Dao bị lạc trong bí cảnh Thiên Phủ, xương cốt cũng không còn. Việc này nội bộ Điếu Hải Lâu đã luận hình rồi."
Hắn lại hỏi: "Ta muốn hỏi tất cả các vị có mặt ở đây. Với tư cách là muội muội duy nhất của Trúc Tố Dao, liệu Trúc Bích Quỳnh có nên giết Hồ Thiếu Mạnh hay không?"
"Đáng chết!" Ngoài Khương Vô Ưu ra thì không có ai đáp lại, nàng giương mắt nói: "Cái đồ thay lòng đổi dạ, không biết xấu hổ, nên giết chết cho thống khoái!"
Yến Phủ lặng lẽ di chuyển cái mông, luôn có cảm giác cái ghế ngồi không được thoải mái cho lắm.
"Kẻ thù thì nên giết. Nhưng mà..." Khương Vọng không quan tâm là ai tiếp lời, tiện thể tiếp lời: "Nếu không phải là đối thủ thì làm sao bây giờ?"
Lần này hắn tự hỏi tự trả lời: "Cho nên Trúc đạo hữu đã tìm đến ta, nhờ ta giúp nàng giết chết Hồ Thiếu Mạnh và báo thù cho tỷ tỷ của nàng. Mà ta, vì thực hiện lời hứa của mình, đã tự tay lôi đầu của tên cẩu tặc phụ lòng Hồ Thiếu Mạnh đó xuống! Việc này về tình về lý đều tồn tại, Hồ Thiếu Mạnh chết cũng không oan."
"Nhưng ta vẫn muốn hỏi chư vị, giữa ta và Trúc Bích Quỳnh liệu có ân tình hay không? Có ơn phải chăng nên báo?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad