Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 910: Đừng đi...

Chương 910: Đừng đi...
Khương An An sắp xếp căn phòng rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua là biết có người hầu chuyên môn quét dọn.
Khương Vọng hiểu rõ muội muội của mình, cô bé đến cây bút sau khi viết thư xong cũng lười chẳng muốn rửa. Lúc đầu cô bén nhìn trúng vân hạc truyền thư có thể chính là nhìn trúng điểm không cần rửa bút của nó...
"Ca ca, huynh nhắm mắt lại!"
Khương An An vẻ mặt thần bí nói: "Muội có lễ vật cho huynh!"
"Vậy sao?" Khương Vọng vô cùng mong đợi nhắm mắt lại.
Khương An An vẫn cảm thấy chưa đủ, lấy ra một cái khăn tay, chỉ chỉ nói: "Huynh ngồi xuống, ngồi ở đó."
Khương Vọng ngồi xuống xong, tùy ý để Khương An An che lại đôi mắt.
Hắn vô cùng tò mò, muội muội có thể chuẩn bị cho hắn lễ vật gì đây.
Sau khi ngồi xuống, chỉ nghe một trận tiếng lục lọi, giống như tiếng loạt xoạt khi chuột trộm đồ.
Qua một lúc lâu, mới nghe thấy Khương An An nói: "Có thể mở mắt rồi!"
Khương Vọng cởi bỏ khăn tay, liền thấy An An đang đứng trước mặt hắn.
Trong tay cô bé đang cầm một chiếc hộp mở, mắt sáng long lanh, tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
Trong cái hộp kia, là những viên đạo nguyên thạch hình cầu tròn vO.
Đếm đếm, tổng cộng có hai mươi bảy viên.
Lúc ở Vọng Nguyệt lâu thành Phong Lâm, Phương Trạch Hậu đưa ra một viên đạo nguyên thạch, Khương Vọng tuy muốn nhưng phải từ chối...
Khương An An đều nhớ được.
Hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch, đối với Khương Vọng hiện tại mà nói thì chỉ là một con số vô cùng nhỏ bé, có thể nói là không đáng kể.
Nhưng hắn nhìn một hộp đạo nguyên thạch này, cảm thấy nó còn quý giá hơn so với mọi thứ khác trên đời.
Khương An An chỉ mới sáu tuổi, ngày mười lắm tháng mười, cô bé vừa đầy sáu tuổi.
Hôm đó Khương Vọng đang ở Lâm Tri, quyết đấu sinh tử với Vương Di Ngô.
Một đứa bé sáu tuổi, làm thế nào có thể tích góp được hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch?
Dường như hắn có thể tưởng tượng được, tiểu An An tiết kiệm sưu tầm thế nào, giống như một thần giữ của nho nhỏ, thu thập những thứ mà nàng cho là bảo bối.
Khương Vọng nhìn hộp đạo nguyên thạch mà sững sờ, Khương An An mở to hai mắt: "Những thứ này đều là do muội chạy vặt giùm các sư huynh sư tỷ khó khăn lắm mới kiếm được, có thể giúp huynh tu hành hay không ạ?"
Cô bé không nói rõ, nhưng ánh mắt lại rõ ràng đang chờ được khen ngợi.
Khương Vọng hồi phục tỉnh thần, ôm lấy Khương An An: "Đối với ta rất có ích! Nếu ngày nào đó ca ca đạt đến tuyệt đỉnh siêu phàm, tuyệt đối có một phần công lao của muội! Khương An An, sao muội lại giỏi như vậy?"
Khương An An cười khach khách, vẻ mặt đắc ý.
Qua một lúc, Khương Vọng nói: "Thật ra ca ca cũng có lễ vật cho muội"
"Ca ca trở lại đã là lễ vật tốt nhất rồi!"
Miệng Khương An An rất ngọt, dụ cho Khương Vọng thoải mái cười to, nhưng sự mong đợi trong mắt lại bán đứng cô bé.
"Lễ vật gì ạ?" Cô bé hồi nhỏ.
Khương Vọng thả tiểu An An ngồi lên băng ghế xong thì lấy từ trong hộp trữ vật ra rất nhiều lễ vật.
Có kẹo Hỏa Thiêu Vân Ti của Hữu quốc, nhiều loại bánh kẹo nổi tiếng của Tề quốc, có quả Thiết Mọng của thành Nam Dao mà Liêm Tước cho, trà Bát âm trứ danh của Lâm Tri - Nhạc Hậu Túy Tửu, Vân Trung Ẩn,...
Đều là những món ngon mà Khương Vọng đã từng thưởng thức qua, bất kể ở đâu, hắn vẫn luôn nhớ đến muội muội tham ăn của mình. Cho nên phàm là những thứ hắn đã thử qua, cảm thấy ngon, thì đều sẽ chuẩn bị một phần cho Khương An An.
Mỗi khi một món được lấy ra, mắt Khương An An liền sáng hơn một chút, cuối cùng, mắt cong thành hình trăng non.
"Ca ca, huynh thật tốt!"
"Có đồ ăn ngon, ai mà muội chẳng thấy tốt?" Khương Vọng ghét bỏ nói một câu, lại lấy một hộp trữ vật màu hồng phấn tỉnh xảo ra.
"Hộp trữ vật này tặng cho muội, ăn không hết thì bỏ vào trong hộp trữ vật trước, sẽ không bị hư. Sau này có thể từ từ ăn"
Hộp trữ vật này vô cùng xinh đẹp, trên mặt hộp còn khắc một con sóc mập mạp, rất sống động.
Nó là hộp trữ vật điêu khắc hình sóc tỉnh phẩm mà Mặc Môn mới bán ra trong năm nay, so với hộp trữ vật bình thường mà Khương Vọng đang sử dụng, sức chứa gấp đôi, lại càng thêm xinh xắn, đáng yêu hơn.
Hộp trữ vật này có giá rất cao, hộp trữ vật bình thường đã có giá trên dưới trăm viên vạn nguyên thạch rồi, hộp trữ vật khắc sóc này lại có giá lên đến ba trăm viên vạn nguyên thạch!
Khương Vọng tiếc không muốn đổi cái khác cho mình, nhưng lại mua một cái cho Khương An An.
Trên đường đến đây Hướng Tiền luôn luôn oán trách Khương Vọng hẹp hòi, tiêu xài quá tiết kiệm, quả thật Khương Vọng tính toán rất chỉ li khi tiếp xúc với Địa Ngục Vô Môn và Trọng Huyền Thắng. Hứa Tượng Càn có thể tống tiền khắp Lâm Tri, từ Lý Long Xuyên đến Yến Phủ, không chút nương tay, lại chẳng thể kiếm được điểm tốt nào từ chỗ Khương Vọng...
Nhưng thật ra trước đây Khương Vọng không như vậy, lúc đầu hắn là đệ tử ngoại viện, quả thật là một người hôm nay có rượu hôm nay say, có đồng nào tiêu hết đồng đó, tiêu xài cực kỳ thoải mái.
Vậy thì hắn bắt đầu "thay đổi" từ lúc nào?
Chính là lúc Khương An An dựa vào gian lận để kiếm tiền, muốn giúp hắn trả nợ cho Triệu Nhữ Thành.
Lúc này Khương An An đã bắt đầu ăn kẹo rồi, đồ ngọt vĩnh viễn là chân ái trong lòng cô bé.
Cô bé một tay cầm kẹo, một tay khác ôm chặt hộp trữ vật khắc hình sóc vào trong ngực, cười tít mắt: "Thât là xinh đẹp!
Khương Vọng lau miệng giúp cô bé, thuận miệng hỏi: "Thanh Vũ tỷ tỷ của muội nói là muội sắp khai mạch rồi, phải không?"
Dù sao cũng đã học tập ở Lăng Tiêu Các lâu như vậy, Khương An An tất nhiên biết khai mạch là ý gì, cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai gật đầu.
"Ta sẽ nói với Diệp Thanh Vũ, ngày mai sẽ sắp xếp khai mạch cho muội"
Khương Vọng buông tay ra: "Muội từ từ ăn, ca ca về Đình Vân Tạ trước"
Thật ra Khương An An đã sớm có căn cơ tốt, cũng sớm có thể khai mạch rồi, chẳng qua Diệp Thanh Vũ vẫn luôn nghĩ cách chuẩn bị Địa Nguyên đại đan, cho nên mới phải chờ lâu như vậy.
Lúc trước đã quyết định, nếu như đến cuối năm vẫn chưa chuẩn bị xong thì dùng Khai Mạch đan cấp Giáp để khai mạch. Lúc này Khương Vọng đem Địa Nguyên đại đan mà Trọng Huyền Thắng tìm giúp đến, đương nhiên cũng không chờ thêm nữa.
Khương An An vội vã bỏ hộp trữ vật xuống, nhanh chóng bắt được chéo áo của Khương Vọng, đương nhiên đồ ăn đang cầm ở tay kia vẫn được cô bé nắm chắc trong tay.
Tội nghiệp nhìn Khương Vọng: "Đừng đi..."
Nơi Khương An An ở chính là trung tâm của Lăng Tiêu Các, Khương Vọng là một "người ngoài", đi đến đây đã là điều không nên, nếu không phải Diệp Thanh Vũ đã cho hắn một lệnh bài ngọc khắc chữ Thiên thì hắn cũng sẽ không thể vào đây.
Nghỉ lại ở đây thì lại càng thất lễ.
Khương An An tu hành ở Lăng Tiêu Các lâu như vậy, được chăm sóc rất tốt, Khương Vọng tất nhiên muốn tôn trọng nơi này.
Xoa tóc Khương An An một chút, Khương Vọng cười nói: "Ca ca còn có chuyện phải làm, ngày mai lại gặp."
Khương Vọng nói có việc, cho dù trong lòng có không nõ hơn nữa thì Khương An An vẫn không dây dưa nữa. Chỉ mím miệng nói một tiếng: "A"
"Ngày mai khai mạch xong sẽ dẫn muội đi chơi" Khương Vọng dỗ cô bé.
Khương An An lập tức cười nói: "Ca hứa rồi nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad